Chương 92: Đại kết cục

Hôn lễ của Thẩm Đình Châu và Hứa Tuẫn được định vào cuối tháng 6.

Tống Thanh Ninh đã tham gia kỳ thi đại học và đỗ vào ngôi trường Z mà cậu mơ ước. Sau đó, cậu chuyển từ chỗ của Thẩm Đình Châu về nhà họ Lý.

Nửa tháng trước ngày cưới, Thẩm Đình Châu tạm thời chuyển về nhà ở với bố mẹ một thời gian.

Tất cả các công việc chuẩn bị cho đám cưới, từ việc in thiệp mời đến chọn địa điểm tổ chức đều do Hứa Tuẫn lo liệu, anh không phải lo nghĩ điều gì.

Sau khi thiệp mời được in xong, Thẩm Đình Châu đến bệnh viện để đưa thiệp cho Tần Tư.

Trùng hợp là tại bệnh viện, anh gặp Văn Viễn Tụng, người đang đi cùng một thiếu niên đeo kính râm. 

Đó chính là cậu thiếu niên đã đánh nhau với Lăng Triển lần trước. Văn Viễn Tụng đưa cậu ta đến bệnh viện để tái khám mắt.

Văn Viễn Tụng đã quen biết cậu thiếu niên này từ rất lâu, khi đó người yêu của anh ta là Hà Úc, vẫn chưa qua đời.

Lần đó, Văn Viễn Tụng đưa Hà Úc đi khám bệnh, tình cờ gặp thiếu niên bị hóa chất làm tổn thương mắt. 

Lúc đó mắt cậu ta bị thương rất nặng, nhưng gia đình lại không muốn chữa trị, thậm chí còn làm loạn ở bệnh viện, trách móc cậu ta vì đã gây rắc rối cho họ.

Thấy vậy, Văn Viễn Tụng đã trả tiền viện phí cho cậu thiếu niên.

Sau này, khi bệnh của Hà Úc ngày càng nặng, vào những ngày cuối đời, Hà Úc đã nhờ Văn Viễn Tụng tìm cậu thiếu niên bị tổn thương giác mạc đó và hiến giác mạc của mình cho cậu ta.

Cậu thiếu niên có mối quan hệ rất tệ với gia đình, sớm đã bỏ học và đi lang thang ngoài đường, đôi mắt của cậu ta cũng bị thương do đánh nhau với người khác.

Sau khi phẫu thuật ghép giác mạc xong, Văn Viễn Tụng đã đưa cậu ta về nhà chăm sóc, và giờ đây cậu ta cũng đã quay lại trường học.

Đối với cậu thiếu niên, Văn Viễn Tụng và Hà Úc là ân nhân cứu mạng, vì vậy lần trước khi nghe thấy Lăng Triển nói những lời không hay, cậu ta mới nổi giận như vậy.

Văn Viễn Tụng coi thiếu niên như em trai ruột, và cậu ta cũng rất tôn trọng Văn Viễn Tụng. 

Hai người đã cùng nhau trải qua những giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm giữa họ còn hơn cả người thân. 

Trải qua bao nhiêu chuyện, Văn Viễn Tụng đã hiểu ra nhiều điều.

Thấy sắc mặt của Văn Viễn Tụng khá tốt, Thẩm Đình Châu cũng cảm thấy mừng thay anh ta.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, nhưng vì cậu thiếu niên vừa mới khám mắt xong, không thể tiếp xúc lâu với ánh sáng nên Văn Viễn Tụng đành tạm biệt Thẩm Đình Châu sớm.

Thiếu niên đeo kính râm, lo cậu ta đi lại khó khăn, Văn Viễn Tụng bèn dìu cậu ta đi.

Khi họ đi ra ngoài bệnh viện thì tình cờ gặp Lăng Triển cũng đang đến để tái khám.

Ánh mắt của Lăng Triển lướt qua Văn Viễn Tụng và dừng lại ở bàn tay đang nắm tay cậu thiếu niên, sau đó cậu ta lại làm như không thấy gì và đi thẳng qua.

Văn Viễn Tụng cũng không dừng lại, anh ta dìu cậu thiếu niên, tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi họ khuất bóng ở hành lang, Lăng Triển mới hơi khựng lại.

Thẩm Đình Châu thấy Lăng Triển đưa tay lên chạm vào ngực, nhưng động tác này chỉ diễn ra trong vài giây, sau đó cậu ta cũng bước nhanh đi tiếp.

Gần đây, Lăng Triển phát hành một album mới và nhận được nhiều lời khen ngợi, doanh số bán ra rất tốt. Cậu ta đã quyên góp toàn bộ lợi nhuận từ album.

Lăng Triển đang dần thoát khỏi cái mác nóng nảy trong quá khứ và hướng tới hình ảnh của một thần tượng gương mẫu.

Con đường trưởng thành luôn đầy rẫy những tiếc nuối và gian khổ, nhưng may mắn là kết quả cuối cùng đều tốt đẹp.

Thẩm Đình Châu dời mắt, đi đến văn phòng của Tần Tư để đưa thiệp mời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!