"Em không cần tiền của anh, anh đã nói là khi nào anh về nước thì chúng ta sẽ kết hôn mà."
"Giờ tôi đã không còn tình cảm gì với cô nữa rồi, cứ ép tôi kết hôn để làm gì?"
"Nhưng… Em đang mang thai con của anh. Anh sờ thử xem, nó đã hai tháng rồi, bác sĩ bảo thêm một tháng nữa là sẽ thấy bụng to ra."
Người phụ nữ cố gắng nắm lấy cổ tay người đàn ông, muốn anh ta cảm nhận sự sống bé nhỏ này.
Người đàn ông lại giống như chạm phải thứ gì ghê tởm, bực bội gạt tay người phụ nữ ra.
"Phương Ngữ Ninh, cô không hiểu tiếng người à! Giữa chúng ta từ lâu đã chẳng còn gì rồi, đêm đó chỉ là tai nạn thôi. Tôi cho cô một triệu, mau phá cái thứ trong bụng đi, số tiền còn lại coi như trả lại học phí cô đã cho tôi mượn."
Thẩm Đình Châu theo Phó Vân Vân đến, vừa vặn nghe thấy những lời lạnh lùng này.
Sắc mặt của Tần Thi Dao bên cạnh đã vô cùng khó coi.
Thẩm Đình Châu nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán cô, trông Tần Thi Dao như muốn xé xác tên đàn ông tồi tệ này, anh sợ cô bị thiệt nên vội vàng chạy đến ngăn lại.
Tay Thẩm Đình Châu vừa đặt lên vai Tần Thi Dao, Tần Dạng lại đột nhiên lên tiếng–
"Lúc này đừng có chọc giận chị ấy, chị ấy từng học quyền anh, trước đây còn từng đạp bay một kẻ bi/ến thái…"
Mặc dù Tần Dạng không nói rõ là đạp bay chỗ nào, nhưng Thẩm Đình Châu nghe cái đã hiểu bèn lập tức rụt tay lại.
Tần Thi Dao bừng bừng tức giận lao tới như một mũi tên rời cung, cô chạy vài bước, bật nhảy rồi tung một cú đá xoay người.
Gã tồi tệ kia răng rơi đầy đất.
"Răng rơi đầy đất" ở chỗ khác có thể chỉ là một cách ví von, nhưng lúc này lại là sự thật.
Tần Thi Dao tung một cú đá vào mặt tên đàn ông tệ bạc, gã loạng choạng ngã xuống đất, mũi miệng đầy máu, còn rụng mất hai chiếc răng.
Thẩm Đình Châu theo bản năng sờ lên mặt mình, bỗng cảm thấy thật ra Tần Thi Dao cũng không tệ với Tần Dạng lắm.
Lý Thư Trác đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ ngẩng đầu lên, thấy là Tần Thi Dao, gã vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Mặt trời sắp lặn, Tần Thi Dao đứng quay lưng lại ánh sáng, khuôn mặt rạng rỡ của cô giờ đây phủ đầy bóng tối.
Cô bước từng bước về phía Lý Thư Trác, giọng nói bình thản: "Tôi nhớ anh đã từng nói sẽ không bao giờ phản bội tôi, nếu phản bội thì sẽ thế nào ấy nhỉ?"
Lý Thư Trác run rẩy: "Thi Dao…"
"Anh nói sẽ để tôi xử lý." Ánh mắt Tần Thi Dao đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nếu không kiểm soát được nó thì đừng có giữ lại nữa."
Cô nhấc chân đá vào không khí, gót giày cao tám phân như một mũi nhọn, nếu không phải Tần Dạng nhanh tay kéo cổ áo Lý Thư Trác về phía sau thì hai lạng thịt giữ/a hai chân của gã đã phế rồi.
Lý Thư Trác túa mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.
Nhìn cái hố trên đất, Thẩm Đình Châu nổi cả da gà.
Tần Thi Dao nhấc chân, rút gót giày ra khỏi cái hố tròn rồi lại đá một cú vào không khí.
Tần Dạng kéo Lý Thư Trác liên tục lùi lại, Tần Thi Dao tiến lên từng bước, mỗi bước đều tạo ra một cái hố tròn nhỏ, lá cây xung quanh cũng bị chấn động mà rung lắc.
Nhìn những cái hố tròn dưới đất, Thẩm Đình Châu thầm nghĩ: "Gót giày chắc thật."
Tần Thi Dao lạnh lùng nhìn Tần Dạng: "Tránh ra!"
Tần Dạng nhíu mày: "Loại người này không đáng để chị phải ngồi tù."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!