Chương 41: (Vô Đề)

Lúc Thẩm Đình Châu đang ăn sáng thì nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Giang Ký truyền đến, nghe có vẻ không rõ ràng: "Bác sĩ Thẩm, bây giờ anh có thể đến đây một chuyến được không, Hạ Diên Đình đang ở chỗ tôi."

Thẩm Đình Châu sặc một cái, vừa ho vừa lấy khăn giấy lau sữa đổ trên bàn, trong lúc đó còn không cẩn thận làm đổ lọ gia vị. Sau một hồi hỗn loạn, anh nói với Giang Ký: "Tôi lập tức qua đó."

Thẩm Đình Châu dựa theo địa chỉ Giang Ký gửi, lúc đến khách sạn gần đại học J thì đã 9 giờ sáng.

Giang Ký ở phòng số 304.

Hạ Diên Đình với đôi chân dài đang ngồi trên ghế sô pha chật chội, hắn mặc một bộ quần áo thể thao không vừa người, mái tóc dài rủ xuống, thỉnh thoảng còn chọc vào mắt.

Lúc Thẩm Đình Châu bước vào, hắn đang dụi mắt.

Đối diện với đôi mắt ngây thơ đỏ bừng kia, vẻ mặt Thẩm Đình Châu hơi cứng đờ.

Cái này…

Tổng giám đốc Hạ không phải là mất trí nhớ đấy chứ?

Thẩm Đình Châu cảm thấy như có một chậu máu chó thật lớn đổ lên người mình, nhất thời không khống chế được biểu cảm, anh nhìn chằm chằm Hạ Diên Đình, nom như một tên buôn người.

Hạ Diên Đình có vẻ hơi sợ hãi, lập tức trốn sau lưng Giang Ký.

Giang Ký rõ ràng có chút không được tự nhiên, nhưng anh ta không gạt tay Hạ Diên Đình đang ôm lấy mình mà chỉ nói với Thẩm Đình Châu: "Lúc tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy đã thành ra như thế này."

Thẩm Đình Châu không dám trắng trợn nhìn Hạ Diên Đình, thấp giọng nói: "Chắc là do tai nạn xe ảnh hưởng đến não, tình huống cụ thể cần phải kiểm tra thêm. Nhưng cậu gặp anh ấy ở đâu?"

Giang Ký: "Ở một con hẻm nhỏ gần đó."

Hôm qua giáo sư ở trường có một số việc cần tìm Giang Ký nên anh ta mới từ nơi khác trở về. Sau khi ăn tối với giáo sư, anh ta nghe thấy có tiếng động ở sâu trong hẻm nhỏ. Lúc Giang Ký tới, Hạ Diên Đình đang bị mấy tên côn đồ đánh.

Anh ta biết Hạ Diên Đình xảy ra chuyện, nhưng không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Nhìn thoáng qua Hạ Diên Đình ngốc nghếch ôm mình, trong lòng Giang Ký tràn ngập sự rối rắm.

Anh ta dời mắt, hỏi Thẩm Đình Châu: "Bác sĩ Thẩm, anh có thể giúp tôi đưa anh ấy về không?"

Vừa nghe lời này, Hạ Diên Đình càng ôm chặt lấy Giang Ký, dùng ngôn ngữ vụng về biểu đạt: "Không đi, ở cùng một chỗ với Giang Giang."

Giang Ký bị hắn siết đến mức không thở nổi nhưng lại không nói gì, chỉ mím chặt môi.

Thẩm Đình Châu thấy thế bèn vội vàng dỗ Hạ Diên Đình: "Cậu Giang còn phải làm việc, anh đi theo tôi trước."

Hiện giờ chỉ số thông minh của Hạ Diên Đình chỉ có vài tuổi, nhưng hắn vẫn có thể nghe hiểu được. Vừa nghe Thẩm Đình Châu muốn dẫn mình đi, hắn đã ôm lấy Giang Ký mà lắc đầu không ngừng.

"Tôi ngoan mà." Hạ Diên Đình đáng thương nói: "Nghe lời, nghe lời Giang Giang."

Giang Ký nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy Hạ Diên Đình như vậy.

Thẩm Đình Châu tiếp tục dỗ dành: "Anh không thể ở lại đây một mình, rất nguy hiểm, người ngoài đều là người xấu, sẽ bắt anh đi, anh sẽ không bao giờ gặp lại cậu Giang nữa."

Hạ Diên Đình rất có logic: "Tôi… không ra ngoài."

Thẩm Đình Châu: "Anh không ra ngoài, bọn họ sẽ tự cạy cửa vào. Thế này nhé, anh theo tôi về trước, đợi cậu Giang kiếm đủ tiền rồi sẽ tới đón anh về nhà, nếu không kiếm được tiền sẽ đói bụng."

Hạ Diên Đình đẩy Thẩm Đình Châu: "Không cần, tôi không đi."

Thẩm Đình Châu tung đòn sát thủ: "Chẳng lẽ anh muốn cậu Giang bị đói bụng sao? Không làm việc thì cậu ấy ăn cái gì, uống cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!