Chương 4: Quả nhiên vẫn phải nhờ bác sĩ Thẩm

Chiếc quan tài thường chỉ xuất hiện trong phim ảnh giờ đây lại đột ngột nằm ở giữa phòng ngủ. 

Chẳng lẽ cậu Hứa…

Thẩm Đình Châu mở to mắt, hốc mắt nóng bừng, trong lòng tràn ngập nỗi buồn không tả xiết.

Cậu Hứa còn trẻ như vậy sao lại… ngồi thẳng dậy từ trong quan tài!!!

Thẩm Đình Châu trợn mắt nhìn một bóng người từ từ ngồi dậy từ trong quan tài, sau đó quay đầu nhìn qua chỗ anh. 

Người trong quan tài có gương mặt vô cùng sắc bén, chân mày cao, môi mỏng, đôi mắt phượng xinh đẹp dưới ánh đèn mờ lại có chút u ám.

Thẩm Đình Châu lùi về phía sau nửa bước, tim ngừng đập lần thứ hai, một lúc lâu sau mới thốt ra được một chữ: "Cậu…"

Hứa Tuẫn hỏi: "Bộ đồ này được không?"

Đầu óc của Thẩm Đình Châu đơ vài giây: "Đẹp, đẹp trai lắm."

Chỉ là màu sắc quá đơn giản, có ai lại mặc vest đen kèm cà vạt đen không?

Cũng có phải đi dự đám tang đâu.

Vừa phàn nàn xong, Thẩm Đình Châu đã nghe Hứa Tuẫn nói: "Vậy thì chọn bộ này đi mừng thọ đi."

Thẩm Đình Châu: ???

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một ông lão có mái tóc bạc nửa đầu đi vào: "Bữa tối đã chuẩn bị xong."

Hứa Tuẫn tháo cà vạt đã thắt chỉnh tề ra, tùy tiện vắt lên quan tài, thản nhiên nói: "Ăn tối ở đây đi."

Quản gia xem như không thấy quan tài, cũng không để ý đến người trong quan tài.

Ông nói với Thẩm Đình Châu: "Tôi đã bảo họ chuẩn bị nguyên liệu nấu canh an thần ba vị, bác sĩ Thẩm khi đi nhớ mang theo vài gói về uống, tránh buổi tối lại bị mất ngủ vì nhìn thấy thứ đồ dơ bẩn."

Thứ đồ dơ bẩn?

Nghe thấy câu này, Thẩm Đình Châu vô thức nhìn về phía quan tài đen thẫm kia.

Cái thứ này không thể nói là dơ bẩn, nhưng quả thật cũng rất đáng sợ.

Hứa Tuẫn mặt lạnh liếc nhìn quản gia.

Quản gia không để ý đến Hứa Tuẫn: "Bác sĩ Thẩm xuống ăn cơm đi, để một lát nữa là cháo nguội mất."

Thẩm Đình Châu có chút do dự: "Nhưng chân của cậu Hứa…"

Quản gia cười nhạt: "Không cần để ý đến cậu ấy, chân chưa gãy đâu, vẫn có thể bò ra từ quan tài mà."

Thẩm Đình Châu:… Chú cũng độc miệng thật đấy.

Giữa Hứa Tuẫn và quản gia có một loại cảm giác kỳ lạ giống như mùi thuốc súng, Thẩm Đình Châu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không tiện nói nhiều, dù sao anh vẫn là người ngoài.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn ngoan ngoãn theo quản gia đi xuống lầu.

Đèn trong phòng ăn thiên về màu ấm, bàn ăn dài làm bằng đá cẩm thạch trắng, trên bàn bày vài món ăn gia đình, trong chiếc chén sứ viền vàng là cháo kê đã được ninh nhừ.

Chủ nhân của căn nhà vẫn chưa đến, vốn dĩ Thẩm Đình Châu còn cảm thấy hơi ngại nên không dám ngồi, nhưng quản gia đã kéo ghế mời, anh đành phải ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!