Thẩm Đình Châu vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm giọng nói của người đàn ông đó trong đầu.
Lúc trước, Chu Tử Tham vì giúp anh mà phải ngồi tù, lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu lấy hoa cúc nhỏ của cậu ta.
Vô số âm thanh vụn vặt ùa về trong trí nhớ, cuối cùng tụ họp lại thành một giọng nói rõ ràng.
Thẩm Đình Châu đột ngột mở to mắt, anh biết người đó là ai rồi.
Sau khi cúp điện thoại của Chu Tử Tham, Thẩm Đình Châu mở danh bạ ra, tìm số điện thoại của một người rồi bấm gọi.
Tiếng chuông điện thoại reo khoảng chừng mười mấy giây, đến khi sắp ngắt máy mới có người nghe.
Thẩm Đình Châu không nói quanh co mà đi thẳng vào vấn đề: "Anh Ngu, xin hỏi có phải Chu Tử Tham ở chỗ anh không?"
Ngu Cư Dung liếc nhìn Chu Tử Tham vừa bị trói lại, không trả lời ngay, chỉ lười biếng hỏi ngược lại: "Có chuyện gì không?"
Thẩm Đình Châu chắc chắn là anh ta: "Hy vọng anh có thể thả cậu ấy ra."
"Thả cậu ta ra?" Ngu Cư Dung cười nhẹ: "Làm sao mà tôi có thể thả người khi cậu ta chuốc thuốc tôi rồi đưa hai tên đàn ông vào phòng tôi?"
Thẩm Đình Châu nhíu mày.
Cậu Tiểu Chu này vậy mà còn dám phạm pháp!
Ngu Cư Dung cúi đầu, đùa nghịch quả bóng bằng bạc bị nhét trong miệng của Chu Tử Tham: "Bác sĩ Thẩm, nếu không phải tôi từ nhỏ uống không ít thứ thuốc này, sớm đã kháng thuốc thì anh có tưởng tượng được tối nay tôi sẽ gặp phải chuyện gì không?"
Khi nghe ba chữ bác sĩ Thẩm, sắc mặt của Chu Tử Tham đông cứng lại.
"Uống từ nhỏ"
"Kháng thuốc"
Má ơi, Hoa tộc rốt cuộc là nơi đầm rồng hang cọp gì vậy, ngay cả loại thuốc này cũng có thể uống nhiều tới kháng thuốc.
Thẩm Đình Châu ngậm miệng, cân nhắc một hồi rồi nói: "Vậy anh có thể…đưa điện thoại cho Tiểu Chu không? Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."
Ngu Cư Dung còn chưa kịp trả lời, Chu Tử Tham đang chăm chú lắng nghe đột nhiên vùng dậy, giật tung cái cà vạt trói trên tay, tháo dây bịt miệng bằng da ra, giựt lấy điện thoại của Ngu Cư Dung rồi nhảy xuống giường.
Một loạt các động tác được thực hiện liền mạch lưu loát.
Chu Tử Tham bị dằn vặt một hồi mà hơi thở vẫn nhịp nhàng, nghe không ra chút rối loạn nào: "Bác sĩ Thẩm."
Ngay cả người hiểu biết sâu rộng, thấy nhiều việc lạ như Ngu Cư Dung cũng phải kinh ngạc trước thể lực của Chu Tử Tham.
Sau đó, không biết nghĩ đến gì, hắn ta lại chậm rãi cười nhẹ.
Thẩm Đình Châu lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Lúc tháo dây da bịt miệng xuống, khóe miệng của Chu Tử Tham bị cọ xước da, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý tới vết thương: "Tôi không sao, còn khỏe lắm."
Nghe giọng nói tràn trề sức sống của cậu ta, Thẩm Đình Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng kế tiếp lại thấy đau đầu.
"Sao cậu lại đi chuốc thuốc Ngu Cư Dung? Còn dắt hai người đàn ông vào phòng anh ta nữa, cậu tính làm gì vậy?"
"Hắn ta chính là kẻ đã cưỡng ép tôi ngày hôm đó, nếu hắn ta có thể cưỡng ép tôi, sao tôi không thể cưỡng ép lại hắn ta?"
Ngu Cư Dung nói chen vào, dáng vẻ rất thong dong nhàn nhã: "Cậu có chắc hôm đó là tôi cư/ỡng bức cậu không?"
Tiểu Chu điên tiết, gắt gỏng nói: "Không phải anh cưỡng ép tôi, chả lẽ là tôi tự dẩu mông lên cho anh làm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!