"Mẹ tôi đã mất từ rất lâu rồi."
Thẩm Đình Châu đang chuẩn bị rời đi bỗng khựng lại khi nghe câu nói này.
Ông cụ Hạ và Hạ Nhiên Tiệp dường như cũng không ngờ đến, hành lang một lần nữa trở nên im lặng.
Hạ Nhiên Tiệp khẽ nhấp môi, hỏi rất khẽ: "Sao lại như vậy?"
Tạ Ngưng cúi đầu: "Khi làm phóng viên chiến trường ở nước ngoài, mẹ tôi đã chụp lại những bức ảnh của các quan chức chính phủ bí mật gặp gỡ với quân phiến loạn. Cả hai bên đều truy sát mẹ con tôi. Đúng lúc đó… ông ấy đã đến."
"Ông ấy" mà cô ta nói chính là Hạ Tranh.
Khi đó, Tạ Ngưng đã theo Tạ Y Nùng di chuyển đến nơi an toàn, còn Hạ Tranh không biết nên đã tìm đến địa chỉ cũ và bị lính đánh thuê phục kích, bắn chết vì bị hiểu nhầm là Tạ Y Nùng.
"2 tuần sau mẹ tôi mới biết tin này, bà ngã bệnh và qua đời nửa năm sau đó."
Tạ Ngưng trốn tại nhà bạn của mẹ mình, người đã cố gắng đưa cô ta về nước. Nhưng khi đó tình hình bên kia quá nguy hiểm, vả lại cô ta còn bị chính phủ và quân phiến loạn đưa vào danh sách đen.
Khi Tạ Ngưng lớn hơn, cô ta không còn ý định quay về, sống ẩn danh ở đó và trở thành một phóng viên giống mẹ. Tuy nhiên, Tạ Ngưng không phải là phóng viên của các tờ báo chính thống mà là người chuyên đăng tải thông tin thật lên mạng.
Nhìn Tạ Ngưng với nét mặt kiên cường và ánh mắt kiên định, Thẩm Đình Châu cảm thấy vô cùng khâm phục. Trong một đất nước loạn lạc, nơi pháp luật không tồn tại, việc ai đó vẫn giữ vững lý tưởng, không sợ nguy hiểm để nói lên sự thật rất đáng ngưỡng mộ.
Hạ Nhiên Tiệp cũng nghĩ như vậy, bà nắm lấy tay Tạ Ngưng, ân cần nói: "Chắc cháu đã chịu nhiều khổ cực lắm đúng không?"
Bàn tay ấm áp và mềm mại của Hạ Nhiên Tiệp bao bọc lấy bàn tay thô ráp đầy chai sạn của Tạ Ngưng, khiến cô ta có chút không thoải mái, nhất là khi đối diện với ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và ấm áp của bà.
Tạ Ngưng tránh ánh nhìn của bà, khẽ nói: "Cũng tạm thôi."
Ông cụ Hạ nãy giờ luôn im lặng chợt đứng dậy, quay lưng lại với bọn họ nói: "Về nhà thôi."
Ông cụ đã dùng từ "về nhà", chứng tỏ trong lòng ông cụ đã chấp nhận Tạ Ngưng. Nghĩ lại thì, dù ông cụ Hạ từng căm ghét Tạ Y Nùng vì đã gián tiếp gây ra cái chết cho con trai mình, nhưng Tạ Ngưng không chỉ là con của Tạ Y Nùng mà còn là con cháu của nhà họ Hạ. Hận thù lớn đến đâu cũng không thể đổ lên đầu đứa trẻ vô tội.
Thấy gia đình bọn họ hoà thuận như vậy, Thẩm Đình Châu bèn rời khỏi bệnh viện.
–
Anh không dám nói cho Chu Tử Tham biết về chuyện Hạ Diên Đình gặp nạn, chỉ kể tin vui rằng Tạ Ngưng đã trở về, hi vọng cậu ta ở trong tù cải tạo tốt để sớm được ra ngoài gặp chị gái.
Chẳng qua anh không ngờ Chu Tử Tham vì sớm được gặp Tạ Ngưng mà lại thể hiện tốt đến mức thái quá trong tù.
Sáng hôm nhận được cuộc gọi từ Thẩm Đình Châu, chiều cùng ngày Chu Tử Tham đã báo cáo với quản giáo về góc chết của camera trên sân tập.
Điều này trực tiếp khiến một loạt người hay lén hút thuốc trong góc chết mất đi nơi ẩn náu.
Góc chết của camera từ khi nhà tù lắp đặt camera đã tồn tại, cho dù ai có muốn giảm án đến đâu cũng sẽ không hé lộ điều này, vì đó là quy tắc sinh tồn và mối quan hệ giữa người với người trong tù.
Hành động "lật bàn" này của Chu Tử Tham đã hoàn toàn khiến mọi người tức giận.
Kể từ đó, Chu Tử Tham bị các bạn tù "chăm sóc" từ ăn uống đến chỗ ở.
Khi ra sân tập thì bị người ta cố ý làm vấp ngã, bị ném đá vào người là chuyện thường, thậm chí có lần còn bị dội nước ướt sũng chăn.
Nhưng Chu Tử Tham vẫn không thay đổi, thậm chí còn hóa thân thành một chuyên gia tố cáo.
Chỉ cần phát hiện có người gây rối hoặc lén hút thuốc ở góc khuất, cậu ta chắc chắn sẽ lập tức báo cáo.
Hành vi "thiếu đạo nghĩa" của Chu Tử Tham không ngoài dự đoán đã dẫn đến một trận ẩu đả tập thể.
Chu Tử Tham không phản kháng, chỉ bảo vệ đầu và mặt, để mặc cho bọn họ đánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!