Ba ngày sau, hashtag #tráo đổi điểm thi đại học# đã leo lên hot search trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Đến chiều, sự việc lan rộng, các cơ quan liên quan đã thành lập tổ điều tra.
Khi Lục Nguyên bị dẫn đi, mắt hắn ta thâm quầng, người đầy vết thương, trông như đã lâu lắm rồi không được ngủ yên giấc. Không ai biết những ngày qua hắn ta đã phải trải qua những chuyện gì.
Chu Tử Tham và Lý Mục Dã cũng bị cảnh sát điều tra vì tội cố ý gây thương tích và gây rối trật tự công cộng.
Thẩm Đình Châu đã hỏi qua luật sư, chỉ cần bào chữa thích hợp, hai người bọn họ sẽ không bị kết án quá nặng. Đặc biệt là Chu Tử Tham có thể làm giám định tinh thần, hơn nữa cậu ta cũng không gây ra tổn hại thực tế cho Lục Nguyên, thời gian ngồi tù có thể kiểm soát trong 3-4 tháng.
Lý Mục Dã thì tính chất nghiêm trọng hơn, gây rối giao thông xã hội, còn dẫn người cầm hung khí hành hung, may mà không gây ra hậu quả nghiêm trọng, khả năng ngồi tù trong khoảng nửa năm.
Ngày Thẩm Đình Châu đưa Chu Tử Tham đi đầu thú, cậu ta ủ rũ đi theo sau anh.
"Bác sĩ Thẩm." Chu Tử Tham ngập ngừng nhìn Thẩm Đình Châu: "Mẹ tôi…"
Thẩm Đình Châu dường như biết cậu ta định nói gì: "Yên tâm đi, thời gian cậu ở trong đó, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc dì Hạ."
Chu Tử Tham hài lòng gật đầu, rồi lại ngẩng đầu lên: "Bác sĩ Thẩm…"
Thẩm Đình Châu nói: "Tôi sẽ thường xuyên viết thư cho cậu, kể về tình hình của dì Hạ và cả của anh cậu nữa."
Chu Tử Tham cũng không còn băn khoăn gì nữa.
Đến cửa đồn cảnh sát, Thẩm Đình Châu rất nghiêm túc dặn dò cậu ta: "Ở trong đó phải thành tâm nhận lỗi, hợp tác với cảnh sát để tranh thủ giảm án."
Chu Tử Tham liếc mắt đi nơi khác, vẫn khăng khăng với suy nghĩ của chính mình: "Là hắn ta tự hít thuốc trừ sâu mà."
Thẩm Đình Châu: "… Ở trong đó tuyệt đối đừng nói như vậy, nhất định phải thành khẩn nhận lỗi, như thế mới có thể sớm được gặp lại mẹ và anh trai."
Chu Tử Tham miễn cưỡng nói: "Được rồi, bác sĩ Thẩm, vậy tôi vào đây."
Thẩm Đình Châu thở dài một hơi, nếu không phải vì giúp anh, Tiểu Chu cũng sẽ không tự đẩy chính mình vào chỗ này.
Sau khi Chu Tử Tham đi vào, Lý Mục Dã cũng được người nhà dẫn đến đầu thú.
Lý Kính Sùng và Lý Cảnh Hàng không có nhiều cảm xúc, chỉ có Tống Thanh Ninh là mắt sưng húp, đầy vẻ lưu luyến không rời.
Tống Thanh Ninh nói: "Vào trong đó phải thành khẩn nhận lỗi, phối hợp với cảnh sát điều tra, cố gắng giảm án."
Lý Mục Dã nói: "Em không hối hận, chỉ hận không đánh thêm được vài gậy nữa."
Tống Thanh Ninh cuống lên: "Ở trong đó tuyệt đối đừng nói như vậy, nhất định phải thành khẩn nhận lỗi, như thế mới có thể sớm ra ngoài gặp bọn anh."
Lý Mục Dã cũng miễn cưỡng nói: "Được rồi, anh Ninh, vậy em vào đây."
Thẩm Đình Châu: [Cuộc trò chuyện nghe quen quá ta.]
Tống Thanh Ninh mắt lại đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Có gì cần thì cứ viết thư về cho gia đình."
Lý Mục Dã đột nhiên ôm chặt lấy Tống Thanh Ninh, vùi đầu vào cổ cậu, giọng nghẹn ngào nói: "Anh Ninh, em sẽ nhớ anh lắm."
Lý Kính Sùng cau mày: "Mau vào đi."
Lý Cảnh Hàng cũng thúc giục: "Đừng làm mất thời gian nữa."
Thẩm Đình Châu: [… Hai bố con và anh em nhà các cậu thật chẳng có tí tình thân nào cả.]
Lý Mục Dã đi vào với vẻ quyến luyến, Tống Thanh Ninh nước mắt lưng tròng tiễn cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!