Lục Nguyên thích thú quan sát biểu cảm liên tục thay đổi trên gương mặt Thẩm Đình Châu, nụ cười trên môi hắn ta càng thêm sâu đậm. Hắn ta chậm rãi nói với người ở đầu dây bên kia:
"Hứa Tuẫn, tôi trở về rồi."
Không đợi Hứa Tuẫn trả lời, hắn ta đã trực tiếp cúp máy rồi nhét điện thoại trở lại tay Thẩm Đình Châu.
Thẩm Đình Châu thầm kinh hãi: "Cậu quen Hứa Tuẫn?"
"Nhờ phúc của cậu, 2 năm trước tôi bị gia đình đưa ra nước ngoài cũng vì hắn ta. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người giám sát tôi cuối cùng cũng chết." Lục Nguyên nghiêng đầu nhìn anh: "Vì vậy, tôi đã trở lại."
Những lời này chứa đựng quá nhiều thông tin, khiến Thẩm Đình Châu nhất thời không thể tiêu hóa.
Phải một lúc sau anh mới hỏi: "Người đã gửi những tin nhắn quấy rối tôi 2 năm trước là cậu?"
Lục Nguyên bật cười, thản nhiên thừa nhận: "Là tôi."
2 năm trước, Thẩm Đình Châu liên tục bị quấy rối bởi những số điện thoại thay đổi không ngừng.
Ban đầu, người đó chỉ gửi một số bức ảnh không đứng đắn, trước là phụ nữ, sau đó là đàn ông, rồi cuối cùng là video.
Người đó còn hỏi anh ——
[Bây giờ cậu có đang kéo rèm cửa để "tự xử" không?]
[Đừng nói với tôi rằng cậu luôn giả vờ làm một quân tử nhé.]
[Cậu có nhu cầu sinh l. ý không? Thích đàn ông hay phụ nữ? Tôi có rất nhiều video kiểu này, nếu cậu thích, tôi sẽ gửi cho cậu mỗi ngày.]
Thẩm Đình Châu không bao giờ trả lời, trực tiếp chặn số.
Anh đã báo cảnh sát, nhưng thông tin chủ thuê bao được tìm thấy đều là những người già 7-80 tuổi sống ở vùng nông thôn xa xôi. Rõ ràng là có kẻ lừa đảo lấy thông tin cá nhân của họ để đăng ký thẻ SIM.
Sau đó, kẻ đó không còn gửi video tục tĩu nữa mà bắt đầu chuyển sang hướng đẫm máu.
Một số là các đoạn phim được cắt ghép, một số là video tra tấn được tải xuống từ dark web, chất lượng hình ảnh đôi khi rõ nét, đôi khi lại mờ ảo.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng Thẩm Đình Châu là bác sĩ, ngay cả việc để anh ở một mình với xác chết vào ban đêm cũng không thành vấn đề.
Video không thể dọa anh, nhưng anh cảm thấy người kia quá bi/ến thái, cũng không biết vì sao đối phương lại nhắm vào mình, ngay cả việc đổi số điện thoại cũng không có tác dụng.
Trong khi cuộc sống riêng tư của anh gặp nhiều trắc trở, thì sự nghiệp lại thuận buồm xuôi gió.
Không biết từ khi nào, tính cách của Hứa Tuẫn đã thay đổi, không còn cay nghiệt, chán đời nữa mà bắt đầu tích cực tập vật lý trị liệu, ngay cả bữa ăn dinh dưỡng khó nuốt cũng có thể ăn mà không thay đổi sắc mặt.
Mối quan hệ giữa Thẩm Đình Châu và Hứa Tuẫn trở nên hòa hợp một cách kỳ lạ. Đôi khi họ còn ngồi lại trò chuyện như những người bạn.
Một lần, thời gian tập vật lý trị liệu quá lâu khiến Thẩm Đình Châu lo lắng Hứa Tuẫn sẽ kiệt sức, anh bèn khuyên hắn nghỉ ngơi một chút.
Hứa Tuẫn vịn vào khung tập đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai lấm tấm mồ hôi nóng: "Cược một ván đi, anh đoán xem người đầu tiên bước vào phòng sẽ bước chân trái hay chân phải vào trước?"
Thẩm Đình Châu cảm thấy trò này thật trẻ con, anh im lặng vài giây: "… Chân phải."
Hứa Tuẫn nhấn chuông gọi, không lâu sau quản gia bước vào.
Ông bước vào phòng bằng chân trái, Hứa Tuẫn nhếch mép, hất cằm về phía Thẩm Đình Châu, một biểu hiện hiếm hoi của sự ngạo nghễ của tuổi trẻ.
Ý hắn rất rõ ràng, hắn thắng rồi.
Quản gia liếc nhìn Hứa Tuẫn, rồi quay sang hỏi Thẩm Đình Châu: "Có chuyện gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!