Chương 3: Mọi người ơi, ai hiểu được cảm giác tim ngừng đập đột ngột không?

Thẩm Đình Châu dùng vân tay để mở căn biệt thự kiểu Tây của nhà chủ số ba. Thanh niên mang thai ba tháng đang leo lên chiếc thang di động để với lấy đồ trên tủ.

Thẩm Đình Châu sợ đến mức tim suýt ngừng đập, anh không dám lên tiếng vì sợ làm ba bầu giật mình ngã từ thang xuống.

Tô Du nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại, cười cong cả mắt: "Bác sĩ Thẩm."

Thẩm Đình Châu đi đến đỡ chiếc thang: "Muốn lấy gì thì để tôi lấy giúp cho."

Tô Du mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, bụng chỉ hơi nhô lên một chút, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai phát hiện ra.

Cậu ta chạm nhẹ vào bụng: "Được, vậy làm phiền bác sĩ Thẩm rồi."

Thẩm Đình Châu lo lắng Tô Du xảy ra chuyện, khi cậu ta xuống thang, anh theo phản xạ giơ tay ra bảo vệ một chút.

Chờ đến khi Tô Du đứng vững cả hai chân trên đất, Thẩm Đình Châu mới thu tay lại rồi hỏi: "Muốn lấy gì vậy?"

Tô Du nói: "Tìm một cái vali nhỏ màu xanh lá cây, đồ của em trai A Yến, tôi nhớ là để ở cái tủ trên cùng kia."

Thẩm Đình Châu leo lên thang, lục tìm trong tủ một lúc: "Không có cái vali nào cả."

Tô Du ơ lên một tiếng: "Không có à? Vậy có lẽ không để ở đó rồi."

Thẩm Đình Châu tìm lại một lần nữa, sau khi chắc chắn không có, anh bước từ trên thang xuống, khuỷu tay vô tình chạm phải cái gì đó làm nó rơi xuống đất kêu "cộp" một cái.

Thẩm Đình Châu giật mình, vội vàng đi xuống.

Thứ đó rơi xuống đất rồi lăn ra một đoạn.

Thẩm Đình Châu chạy theo nó đến bộ ghế sofa, anh đang cúi người định nhặt lên thì một bàn tay thon dài đã nhanh hơn một bước nhặt lấy nó.

Anh ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đào hoa.

Ngu Minh Yến đứng thẳng người, khóe môi nở một nụ cười: "Thứ này… Để tôi xử lý."

"Phải đó, bác sĩ Thẩm." Tô Du bước tới, mắt lấp lánh chút tinh nghịch: "Cái này anh đừng chạm vào thì hơn."

Thẩm Đình Châu nghi ngờ chính mình nhìn lầm.

Tô Du nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, khóe mắt cong cong hiện vẻ ngây thơ vô tư lự như muốn khoe khoang: "Bác sĩ Thẩm, tôi mua rất nhiều đồ dùng cho em bé, anh xem tôi mua có đúng không."

Cậu ta chạy vào phòng em bé lấy đồ.

Ngu Minh Yến mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Tô Du, sau đó quay người  kéo ngăn tủ bên cạnh ra.

Thẩm Đình Châu nhìn lướt qua, chỉ thấy trong ngăn kéo đầy… còng tay.

Thẩm Đình Châu: !!!

Ngu Minh Yến thản nhiên bỏ thứ đang cầm trong tay vào ngăn kéo rồi đóng lại.

Thẩm Đình Châu không nhìn rõ thứ vừa rơi xuống là gì, chỉ thấy được hình dáng đại khái – màu vàng, chất liệu có vẻ là cao su, to cỡ bằng lòng bàn tay, phía sau còn kéo theo một cái đuôi nhỏ.

Hai người bọn họ đều bảo anh đừng chạm vào, rốt cuộc đó là thứ gì?

Chẳng lẽ là…

Tô Du kéo một túi đồ to đùng ra ngoài, "Bác sĩ Thẩm, anh xem này."

Thẩm Đình Châu ngạc nhiên: "Nhiều vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!