Trên diễn đàn có người nói rằng– nếu ai đó mời cậu đến nhà xem mèo lộn ngược, thì chắc hẳn người đó có ý với cậu.
Nhưng lần này là Hứa Tuẫn đến nhà anh, gõ cửa và yêu cầu anh xem mèo lộn ngược.
Nhảy lộn ngược, hơn nữa còn là mèo lộn ngược!
Thẩm Đình Châu đã gặp qua rất nhiều mèo nhưng chưa từng thấy con nào có thể làm động tác lộn ngược. Có lẽ Thâm Thâm thật sự thông minh vượt trội, làm được điều mà những con mèo bình thường không thể làm.
Thẩm Đình Châu vẫn còn chút lý trí, anh bước xuống giường và cẩn thận mở cửa.
Hứa Tuẫn đứng ngoài cửa, ánh sáng từ phòng khách chiếu lên khuôn mặt thanh tú của hắn. Tóc rũ xuống trán, môi đỏ răng trắng, trông thật ngây thơ và vô hại.
Thẩm Đình Châu cảm thấy trái tim mình đã bị dáng vẻ này của Hứa Tuẫn đánh gục hơn một nửa, bèn buông tay khỏi tay nắm cửa.
Hứa Tuẫn đưa điện thoại của mình cho anh.
Thẩm Đình Châu nhanh chóng giơ tay nhận lấy, mở video trên màn hình ra.
Trong video, chú mèo silver nhỏ nằm trên ghế sofa, tư thế ngủ vẫn đáng yêu như mọi khi. Nó nằm ngửa để lộ cái bụng mềm mại, bên cạnh chân sau là một bàn tay đẹp, ngón tay thon dài, xương cổ tay rõ ràng.
Không biết có phải đang mơ hay không, cơ thể của chú mèo silver nhỏ giật nhẹ, chân sau đá vào bàn tay đó.
Dễ thương quá!
Cổ họng Thẩm Đình Châu nghẹn lại vì phấn khích, ngón tay vô thức co lại.
Chân của chú mèo silver nhỏ tiếp tục đá thêm vài lần, chủ nhân của bàn tay dường như không kiên nhẫn nữa, nắm lấy eo nó.
Chú mèo nhỏ ngay lập tức tỉnh dậy, thực sự lộn ngược từ bàn tay đó lên ghế sofa.
Là một cú lộn ngược thực sự!
Thẩm Đình Châu: Mình đáng chết thật, vậy mà đã từng nghi ngờ Thâm Thâm không thể làm được.
Một bé mèo đáng yêu thế này, sao lại không thể làm được chứ? Đó chính là bé mèo được trời chọn!
Thẩm Đình Châu tua lại video, xem đi xem lại 5 lần đoạn bé mèo đạp chân và 3 lần đoạn nó lộn ngược, sau đó mới nhớ ra trong phòng còn có một người khác.
Anh ngượng ngùng ngẩng đầu lên, lần này không thấy Hứa Tuẫn biến thành Sadako nữa.
Không biết từ khi nào, Hứa Tuẫn đã bước vào và đang quan sát cách bố trí trong phòng. Khoảnh khắc đó, Thẩm Đình Châu thà rằng hắn đến để ngủ cùng mình còn hơn.
Phòng ngủ của Thẩm Đình Châu khác hẳn với phòng khách, đầy lông xù xù và các đồ trang trí mèo hoạt hình, có thể nói còn quá hơn cả phòng của Phó Vân Vân.
Thực tế là ngay cả Phó Vân Vân cũng khá bất lực với căn phòng của anh.
Cô bé còn ném lại một câu chí mạng: "Anh à, anh nữ tính quá rồi đó."
Thẩm Đình Châu ngượng đến mức muốn dùng ngón chân đào xuống đất, ước gì có thể mọc ra đôi eyeliner hắc hóa rồi tự tay ném mình vào vũ trụ như Lăng Vận.
Ánh mắt của Hứa Tuẫn quét một vòng quanh phòng. Thẩm Đình Châu nhận ra hắn định mở miệng nói gì đó, ngón chân anh ngay lập tức ngừng hoạt động.
Ý thức của Thẩm Đình Châu đã rời khỏi Trái Đất, lơ lửng ngoài không gian.
Anh dường như loáng thoáng nghe thấy Hứa Tuẫn nói gì đó, âm thanh như trôi lơ lửng quanh phòng 3 vòng trước khi chậm rãi truyền vào tai anh.
Hứa Tuẫn hỏi: "Tại sao anh không muốn cái thảm đó? Nó có lông dài và rất mềm, chắc chắn anh sẽ thích nó."
Thẩm Đình Châu:… Hửm? Hình như không đúng với những gì mình nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!