Chương 28: Tôi sẽ cho anh xem con mèo nhà tôi nhào lộn

Vài tháng trước, chiếc máy bay mà Lý Kính Sùng đi đã rơi xuống đáy biển sâu, hoàn toàn mất liên lạc.

Tin tức này đã trở thành chủ đề nóng trong vài ngày, nhiều thông tin thật giả lẫn lộn khiến giá cổ phiếu của công ty lên xuống thất thường nghiêm trọng. 

Lý Cảnh Hàng đã cho người tìm vớt trong suốt vài tháng, nhưng đến cuối cùng, dưới áp lực từ phía bên ngoài và bên trong hội đồng quản trị, hắn ta đành phải tuyên bố Lý Kính Sùng đã qua đời, bản thân chính thức trở thành người đưa ra quyết định cao nhất của công ty thì giá cổ phiếu mới dần ổn định lại.

Tai nạn máy bay có tỷ lệ tử vong rất cao, hầu như không có khả năng sống sót. 

Nhưng ai có thể ngờ rằng một phép màu lại xảy ra với nhà họ Lý.

Lý Cảnh Hàng vừa bước ra từ buổi tiệc đính hôn thì đã nhận được cuộc gọi từ Lý Kính Sùng, hắn ta lập tức lên máy bay để đón y. 

Còn Tống Thanh Ninh và Lý Mục Dã thì ở nhà chờ tin tức.

Cả biệt thự tuy chỉ có hai người họ nhưng bầu không khí lại căng thẳng và hỗn loạn, Thẩm Đình Châu bấm chuông 2 phút mới có người ra mở cửa. 

Ánh mắt của Lý Mục Dã trống rỗng như một cái xác không hồn. 

Thẩm Đình Châu vừa nhìn vào phòng khách, chỉ thấy Tống Thanh Ninh cũng không khá hơn cậu ta là bao, cậu giống như một món đồ trang trí tinh xảo trong tủ kính, ngồi yên trên ghế sô pha không động đậy.

Tâm trạng của họ như vậy cũng dễ hiểu thôi, đó là cảm giác bối rối khi đối mặt với một việc bất ngờ chứ không phải là sợ hãi hay không muốn Lý Kính Sùng "sống lại".

Thẩm Đình Châu rót 2 ly nước: "Uống chút nước đi."

Hai người trên ghế sô pha chậm rãi nhìn sang. 

Lý Mục Dã như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thốt lên đầy kinh ngạc: "Bác sĩ Thẩm, anh đến đây lúc nào vậy?"

Thẩm Đình Châu bất lực: "Là cậu mở cửa cho tôi đấy."

Lý Mục Dã hơi ngơ ngác, dùng sức xoa huyệt thái dương: "Xin lỗi, tôi không nhớ."

Cậu ta thậm chí còn không nhớ bản thân đã gọi điện cho Thẩm Đình Châu để báo rằng ba mình còn sống.

Thật ra đám chú bác ruột thịt trong gia đình cũng không biết, vì Lý Cảnh Hàng muốn giữ bí mật cho đến khi xác nhận chắc chắn người gọi điện là ba của họ.

Vì vậy, ngoài anh em nhà họ Lý và Tống Thanh Ninh, Thẩm Đình Châu là người duy nhất biết Lý Kính Sùng có khả năng vẫn còn sống. 

Lý Mục Dã ngại ngùng: "Bác sĩ Thẩm, anh đừng nói chuyện này cho ai biết nhé."

Thẩm Đình Châu cam đoan: "Đừng lo, tôi sẽ không nói."

Lý Mục Dã rất tin tưởng Thẩm Đình Châu, cậu ta lại ngồi thẫn thờ một lúc trên ghế sô pha, cuối cùng cũng không chịu nổi mà đứng dậy. 

"Không được, tim tôi đập nhanh quá." Lý Mục Dã căng thẳng đến mức liên tục hít thở sâu: "Tôi phải ra ngoài chạy một vòng để bình tĩnh lại."

Nếu cứ ngồi đây, cậu ta thực sự không biết mình sẽ gọi điện trong vô thức cho ai nữa. 

Cậu ta gọi cho Thẩm Đình Châu vì nghe nói Lý Kính Sùng bị thương ở chân, trong lúc đầu óc còn trống rỗng, ý nghĩ gọi bác sĩ đến để chăm sóc cho ba lại xuất hiện.

Cậu ta tưởng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, nhưng ai ngờ bản thân thực sự đã hành động như vậy. 

Thấy Lý Mục Dã có dấu hiệu của hội chứng tăng thông khí, Thẩm Đình Châu quay đầu hỏi Tống Thanh Ninh: "Có túi giấy nào không? Giúp tôi lấy một cái."

Hội chứng này xuất hiện do tình trạng hô hấp quá nhanh, có thể gây nhiễm kiềm hô hấp, khi phát tác sẽ khiến tim đập nhanh, đổ mồ hôi, thở gấp. 

Lý Mục Dã đã có cảm giác khó thở rồi. 

Tống Thanh Ninh thấy vậy, vội vàng đi tìm túi giấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!