Lý Mục Dã kéo Tống Dịch dậy, đấm thêm một cú vào mặt anh ta.
Gò má của Tống Dịch rung lên, răng cũng bị đánh lung lay, trong miệng đầy mùi máu, mắt gần như tối sầm lại.
Lăng Vận hoảng hốt hét lên, chỉ vào Lý Mục Dã bằng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương to oạch: "Cậu là ai, tại sao lại đánh hôn phu của tôi, bảo vệ! Bảo vệ đâu!"
Người nhà họ Lăng và nhà họ Tống vội vàng lao vào tách Lý Mục Dã và Tống Dịch ra.
Do thường xuyên tập thể thao nên 2-3 người tiến lên ngăn cản cũng không thể giữ nổi Lý Mục Dã, cậu ta kéo theo cả mấy người đang giữ mình đi đánh Tống Dịch.
Cho đến khi Tống Thanh Ninh ôm lấy eo cậu ta, hương cam ngọt bao phủ Lý Mục Dã mới khiến cậu ta quay đầu lại. Nhưng vừa quay lại đã thấy đôi mắt ướt át và run rẩy của Tống Thanh Ninh, cậu ta không khỏi dừng lại.
Tống Thanh Ninh cầu xin: "Mục Dã, đừng đánh nữa."
Lý Mục Dã giảm lực, để mặc bảo vệ giữ tay mình lại, sau đó kéo Tống Dịch ra xa.
Tống Thanh Ninh vừa thở phào, Tống Dịch với nửa khuôn mặt bị sưng lên đột ngột lao tới, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào mặt Lý Mục Dã.
Một cơn đau nhói xộc từ mũi lên não, máu mũi của Lý Mục Dã phun ra, tầm nhìn cũng bị che phủ bởi một lớp sương mù, cậu ta bịt miệng và mũi, lảo đảo lùi lại hai bước.
Người kéo họ ra là người của nhà họ Tống và nhà họ Lăng, khó tránh khỏi thiên vị.
Họ giữ Lý Mục Dã nhưng lại không ngăn cản Tống Dịch, Tống Dịch lợi dụng lúc Lý Mục Dã tạm thời không thể chiến đấu để đá cậu ta vài cái.
"Đừng đánh cậu ấy!" Tống Thanh Ninh vội vàng chắn trước mặt Lý Mục Dã, bị Tống Dịch đỏ mắt tức giận đá một cái rồi lại bị đánh thêm một cú.
Lý Mục Dã thấy Tống Thanh Ninh bị đánh thì giận sôi gan, lao tới đè Tống Dịch xuống đánh dữ dội.
Đám người vây quanh muốn kéo ra cũng không kéo được, hội trường rơi vào hỗn loạn.
Cái cổng được trang trí bằng hoa hồng và hoa bách hợp bị đổ, bánh kem và rượu champagne vung vãi đầy đất.
Một bữa tiệc đính hôn vốn đẹp đẽ lại trở thành như vậy, tiếng hét chói tai của Lăng Vận vang vọng đến tận chân trời: "A—"
Cô ta hét khiến mọi người đau tai, ngay cả Lý Mục Dã cũng ngừng lại một chút.
Thẩm Đình Châu bịt tai, gào lớn thật!
Lăng Vận giận điên, mái tóc dài quý phái của cô ta rối tung, một luồng gió dữ dội từ đâu bay tới thổi tung mái tóc dài cô ta ra sau.
Lúc đó, Thẩm Đình Châu cảm thấy Lăng Vận như vừa mọc thêm đường kẻ mắt đen, móng tay cũng đột nhiên dài ra 10 cm, mỗi bước chân đều tạo ra khí thế như dẹp núi lấp biển.
"Các người dám phá hoại tiệc đính hôn của tôi, muốn chết à!"
Lăng Vận dùng hai tay giữ chặt vai Lý Mục Dã, ánh mắt sắc bén, ném cậu ta ra một bên.
Sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể mảnh khảnh ấy khiến Thẩm Đình Châu phải kinh ngạc 300 năm!
Có thể làm đối thủ của Tần Thi Dao thì quả nhiên không phải người thường, khi nổi cơn thịnh nộ thật đáng sợ!
Tống Dịch vừa được cứu nhìn về phía Lăng Vận đầy cảm động: "Vận Vận."
Lăng Vận cũng nhìn anh ta với ánh mắt đầy tình cảm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt sưng tấy, Lăng Vận nở nụ cười gượng gạo, vẻ mặt đầy phức tạp quay đầu đi.
Tống Dịch: ?
Tống Dịch bối rối, lại gọi Lăng Vận đầy tình cảm: "Vận Vận?"
Lăng Vận lại nở nụ cười, nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!