Chương 24: Một mô hình tam giác hoàn hảo

Yết hầu của Thẩm Đình Châu khẽ động, trong lúc Tô Du nhiệt tình hỏi, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Tôi thì thôi đi, tôi đâu phải là người nhà cậu…"

"Bác sĩ Thẩm." Đầu dây bên kia của Tô Du rất yên tĩnh, đến mức giọng nói của cậu ta nghe có vẻ kỳ lạ như thể đang nói chuyện sát bên tai: "Có phải là Ngu Cư Dung đã nói gì với anh không?"

Thẩm Đình Châu nuốt nước bọt.

Thấy anh không nói gì, Tô Du tiếp tục hỏi: "Có phải anh ta đã nói với anh rằng tôi là một người rất xấu xa, ai dính đến tôi thì sẽ xui xẻo đúng không?"

Thực ra cũng không khó nghe đến mức đó, chỉ là nói Tô Du không dễ chọc vào.

Thẩm Đình Châu làm sao có thể nói thật với Tô Du được: "… Không có."

Tô Du trầm giọng: "Bác sĩ Thẩm, anh không cần nói nữa, tôi hiểu ý của anh rồi."

Thẩm Đình Châu chợt cảm thấy chính mình có hơi xấu xa.

Mặc dù anh chẳng làm gì cả, nhưng Tô Du lại cho anh cái cảm giác như vậy.

Tô Du nói bằng giọng điệu bướng bỉnh: "Anh có thể tin lời Ngu Cư Dung, nhưng trước khi tin anh ta, anh hãy vào xem phần "Lưu Ảnh" trên diễn đàn, những video đó đều do anh ta quay."

Thẩm Đình Châu cúp điện thoại xong bèn rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Chuyện của Tống Thanh Ninh anh còn chưa hiểu rõ, giờ lại đến chuyện của cặp đôi Tô Du và Ngu Minh Yến…

Anh vốn là con chồn đang gặm dưa, giờ lại thành quả dưa bị gặm bởi con chồn.

Thẩm Đình Châu đang thu mình trên sofa mọc nấm, chiếc máy tính bảng Ngu Cư Dung gửi đến đã tới.

Thiết kế của chiếc máy tính bảng này không khác gì những cái bán ngoài kia, chỉ là không có logo, và bên trong chỉ có một phần mềm duy nhất.

Thẩm Đình Châu mở app lên, tự động đăng nhập vào diễn đàn.

Diễn đàn được thiết kế đơn giản, người online cũng không nhiều, nhưng các chuyên mục lại rất đa dạng.

Phần Lưu Ảnh là một loạt video với tiêu đề kỳ quái.

Thẩm Đình Châu mở video mới nhất có tên "Linh đường", cảnh đầu tiên chính là linh đường.

Trên bàn thờ chất đầy hoa cúc trắng, chính giữa là di ảnh đen trắng của người đã khuất, hai bên là những cây nến trắng bạc.

Một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú quỳ trên đệm mềm, mắt đỏ hoe, gương mặt đầy bi thương.

Bên ngoài linh đường mưa như trút nước, một tia sét lóe lên, bóng dáng cao ráo của một người hiện ra ở cửa.

Người đó khoác một chiếc áo gió màu đen, khuôn mặt điển trai hoang dã bị nước mưa làm cho ướt đẫm. Anh ta bước vào, để lại một dãy vệt nước trên sàn nhà sạch sẽ.

Chàng trai trẻ quỳ trước linh đường nhìn thấy người đàn ông, lo lắng nói: "Cậu… sao cậu lại đến đây?"

Người đàn ông mỉm cười, chân mày ngạo nghễ: "Đến thắp cho anh trai tôi một nén nhang, dù gì anh ấy cũng để lại cho tôi một khoản thừa kế lớn."

Mặt chàng trai trắng bệch.

Thẩm Đình Châu cứ tưởng đây là phim ma, ai ngờ lại là câu chuyện về gia tộc thượng lưu, nhưng câu nói tiếp theo của người kia đã làm anh kinh hãi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chàng trai đang quỳ dưới đất: "Anh dâu à, nhà chúng tôi có quy định, anh trai chết thì theo em trai chồng, cho nên anh cũng nằm trong số tài sản thừa kế đấy."

"Anh trai chết thì theo em trai chồng."

Thẩm Đình Châu ngượng ngùng gãi đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!