Sau khi trút hết bầu tâm sự trong lòng, người phụ nữ hít một hơi thật sâu.
Cô ta nhặt son môi và phấn hộp rơi từ trong túi lên, nhìn vào gương trang điểm lại, sau đó cười nói với Hứa Chí Minh.
"Đừng có để cho tôi gặp lại ông, nếu không tôi sẽ chặt c* của ông."
Mí mắt Hứa Chí Minh giật giật.
Người phụ nữ không nhìn ông ta nữa, để lại một đống lộn xộn rồi ưu nhã rời đi.
Bởi vì "sự cố" này đột nhiên xuất hiện, bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.
Trên xe trở về, Thẩm Đình Châu vẫn đang suy nghĩ về người phụ nữ hiếm thấy kia, không biết Hứa Chí Minh có tìm đến gây rắc rối cho cô ta hay không.
Có lẽ là không, dù sao ông ta cũng sợ chết.
Hứa Tuẫn đột nhiên phát ra một âm thanh như thở dài, Thẩm Đình Châu nhìn sang: "Không thoải mái sao."
Hứa Tuẫn nhìn về phía Thẩm Đình Châu, nhỏ giọng nói: "Tôi hơi mệt."
Thẩm Đình Châu lo lắng: "Nhưng mà… không phải cậu ngồi cả buổi à?"
Hứa Tuẫn hơi rũ mắt xuống: "Ngồi hơi mệt."
… Được rồi.
Thẩm Đình Châu thò tay xuống mát xa eo cho Hứa Tuẫn, tuổi còn trẻ nhưng eo đã không ổn rồi, sau này phải làm sao bây giờ?
Đang suy nghĩ, Tiểu Hứa có vòng eo yếu ớt sáp lại gần, chỉ vào chân mày của Thẩm Đình Châu: "Chỗ này có nốt ruồi."
Thẩm Đình Châu vô thức chạm vào.
"Không phải, là chỗ này." Hứa Tuẫn nắm lấy mu bàn tay của Thẩm Đình Châu, cầm lấy ngón tay anh chỉ vào một chỗ.
Đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Hứa Tuẫn, đầu ngón tay Thẩm Đình Châu nhúc nhích, anh mất tự nhiên rút tay mình về, "à" một tiếng, nhìn đi chỗ khác rồi tiếp tục đấm bóp cho hắn.
Ánh mắt Hứa Tuẫn dịu dàng nhìn vào giữa chân mày Thẩm Đình Châu: "Là một nốt ruồi màu nâu, nếu miết mạnh thì nó sẽ biến thành màu đỏ."
Thẩm Đình Châu nhướng mày: Lời vô tri này là do ai nói vậy?
Hứa Tuẫn dùng ngón tay di nốt ruồi trên lông mày Thẩm Đình Châu vài cái rồi nói: "Đỏ lên nè."
Thẩm Đình Châu:…
Ai cũng có kỹ năng nói lấp lửng, chỉ có anh là không có.
Thẩm Đình Châu bất đắc dĩ nói: "Đừng di nữa, nốt ruồi không thể nào di đỏ lên được, chỉ có kỳ ra ghét thôi…"
Dường như cảm thấy nửa câu sau rất buồn cười, Thẩm Đình Châu lại tự mình cười trước.
Hứa Tuẫn nhìn lông mi anh run rẩy dữ dội, nếp gấp nơi khóe mắt cong cong.
Thẩm Đình Châu lại ngẩn người, lúc này anh mới nhận ra có gì đó không ổn: "Sao vậy?"
Hứa Tuẫn không trả lời, chỉ hỏi: "Tay anh có mỏi không?"
Thẩm Đình Châu ho một tiếng: "Không sao, đây là công việc của tôi."
Hứa Tuẫn nhíu mày, từ từ cách xa Thẩm Đình Châu, đẩy bàn tay anh đang để trên eo mình ra rồi quay đầu đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!