Chương 22: Phát điên cũng vô dụng, nhưng được cái sư.ớng!

Về đến nhà, Thẩm Đình Châu cẩn thận nhớ lại cuộc sống thời trung học của mình, tìm kiếm những phần có liên quan đến Tống Thanh Ninh.

Cho dù anh có trí nhớ siêu phàm thì cũng không thể nhớ rõ tất cả những người mà mình đã tiếp xúc trong 3 năm trung học.

Đối với đàn em này, Thẩm Đình Châu thật sự không có ấn tượng.

Lần thứ nhất có ấn tượng đối với Tống Thanh Ninh là 2 năm trước.

Lúc ấy Thẩm Đình Châu muốn đến một hội nghị học thuật để cổ vũ cho thầy của anh, kết quả nửa đường thì bị đụng vào đuôi xe.

Người đụng vào xe anh chính là Lý Kính Sùng, ba của Lý Mục Dã. Dường như y cũng có chuyện gấp, đưa cho Thẩm Đình Châu một tờ danh thiếp, nói sẽ thanh toán toàn bộ phí sửa chữa.

Thật ra cũng chỉ là một vết xước nhỏ, cộng với thái độ của đối phương rất tốt nên Thẩm Đình Châu bèn lễ phép nhận lấy danh thiếp.

Đang định rời đi, anh lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tống Thanh Ninh đang ngồi trong xe.

Nhìn sắc mặt cậu không đúng, Thẩm Đình Châu xuất phát từ bệnh nghề nghiệp mà hỏi một câu: "Cậu không thoải mái phải không?"

Tống Thanh Ninh lập tức rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không sao, em hơi say xe ạ."

Lý Kính Sùng đi đến hỏi cậu: "Say xe sao không nói sớm?"

Tống Thanh Ninh dường như có hơi lo lắng, bất an giải thích: "Cũng không chóng mặt lắm đâu ạ."

Trên xe Thẩm Đình Châu có thuốc, anh lấy thuốc say xe cho Tống Thanh Ninh rồi rời đi.

Mãi một lúc sau, Thẩn Đình Châu mới biết rằng ngày đó là lần đầu tiên Tống Thanh Ninh gặp Lý Kính Sùng, 3 ngày sau bọn họ đã kết hôn luôn.

Cũng bởi vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia mà Thẩm Đình Châu gặp được Lý Kính Sùng, không bao lâu sau đối phương đã thuê anh.

Sau khi Lý Kính Sùng qua đời, con trai lớn của y là Lý Cảnh Hàng tiếp tục gia hạn hợp đồng với Thẩm Đình Châu.

2 năm qua, Thẩm Đình Châu không tiếp xúc nhiều với Tống Thanh Ninh, dựa vào sự hiểu biết của anh về cậu ta, đối phương thật sự không điên đến mức đi thu thập những đồ mà anh đã dùng qua ở khắp mọi nơi.

Thẩm Đình Châu thật sự không nghĩ ra nên anh dứt khoát không nghĩ nữa.

Cho dù thời sinh viên Tống Thanh Ninh có ý với anh thì bây giờ có lẽ đã không còn tâm tư đó nữa, hơn nữa lúc này có khả năng có hiểu lầm nào đó.

Cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Sau khi Thẩm Đình Châu tự thuyết phục mình, anh bèn tự gạt chuyện này sang một bên.

Bởi vì bị bắt quả tang khi đang lẻn vào phòng quản gia nên đã rất lâu rồi Thẩm Đình Châu không đến hít mèo.

Anh chỉ có thể lén xem video về mèo của Hứa Tuẫn đăng trên vòng bạn bè, tận hưởng cơn nghiện mèo của mình trên mạng.

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Đình Châu ấn vào bạn bè Hứa Tuẫn như thường lệ, bắt đầu khà khà khà như Thạch Cơ Nương Nương.

Không hổ là Húc Húc, dáng vẻ liế. m móng vuốt thật dễ thương.

Ồ, ai dạy Thâm Thâm nằm kiểu dang tay dang chân thế?

Mèo mướp lớn tên là Húc Húc, còn Golden Silver nhỏ tên là Thâm Thâm.

Có lẽ là quen với cuộc sống ở đây nên tư thế ngủ của con mèo rất "phóng đ/ãng", nằm ngang để lộ cái bụng, tứ chi dang ra trên sàn nhà, ngủ rất ngon lành.

Khi Thẩm Đình Châu đang "dễ thương quá, dễ thương quá", chuông điện thoại chợt vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!