Chương 21: Bác sĩ Thẩm: Đừng phát ra màu xanh nữa

Tiếng cãi vã vẫn tiếp tục, Thẩm Đình Châu nghe không nổi bèn quay lại cổng chính.

Anh đứng ở cổng đợi hai phút, sau khi lấy lại bình tĩnh mới đi vào, lần này cố ý bước lớn tiếng hơn.

Trên đường anh đá vào hai chiếc đèn, ho khụ khụ vài tiếng, cuối cùng Tống Thanh Ninh và Lý Mục Dã đã nhận ra sự có mặt của anh.

Mặc dù không còn cãi nhau nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng, hai người đứng trong vườn không ai nhìn ai.

Tống Thanh Ninh không dám nhìn, chỉ sợ Thẩm Đình Châu phát hiện ra điều gì.

Lý Mục Dã ngẩng cao đầu, quay mặt sang một bên thở hổn hển đầy tức giận.

Thẩm Đình Châu giả vờ thắc mắc: "Ơ, sao hai người lại đứng ở đây?"

Tống Thanh Ninh ấp úng mãi mới trả lời được: "Bác sĩ Thẩm, tay em ấy bị thương."

Tay Lý Mục Dã chảy đầy máu, khớp xương còn găm những mảnh kính nhỏ, giống như trong lúc tức giận đã đấm vào đâu đó.

Cậu ta nhắm mắt lại, vẻ mặt thất vọng, khàn khàn nói với Tống Thanh Ninh: "Anh đi đi, em không muốn gặp anh."

Đôi mắt đỏ ngầu của Tống Thanh Ninh như đang rưng rưng, cậu bất lực nhìn Lý Mục Dã.

Nếu cứ để hai người tiếp tục đứng nói chuyện như vậy, chỉ sợ lát nữa trời sẽ mưa to mất.

Thẩm Đình Châu nhanh chóng đứng ra nói với Tống Thanh Ninh: "Cậu vào trước đi, Mục Dã cứ giao cho tôi."

Tống Thanh Ninh lại nhìn Lý Mục Dã, thấy đối phương vẫn không chịu nhìn mình, cậu bèn cụp mắt xuống lặng lẽ rời đi.

Sau khi Tống Thanh Ninh rời đi, Lý Mục Dã, người vừa tỏ ra lạnh nhạt, giờ đây lại hiện ra vẻ mặt u sầu. Cậu ta quay mặt sang bên, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn vườn, xương quai hàm sắc nét của cậu ta dường như có thể đâm thẳng vào mắt Thẩm Đình Châu.

Một giọt mưa rơi xuống.

Một giọt rơi lên khuôn mặt Thẩm Đình Châu .

Quả nhiên trời mưa rồi!

Lúc này, tâm trí của Thẩm Châu Đình chỉ còn lại một suy nghĩ: Cứ mưa đi, để

cho anh không thể thấy khuôn mặt đang đấu tranh của em.

Chẳng bao lâu sau, mưa chợt ào lên, có khả năng sẽ mưa to.

Thẩm Đình Châu nhanh chóng kéo Lý Mục Dã đến dưới mái hiên tránh mưa.

Mặt Lý Mục Dã ướt nước mưa, vẻ mặt cậu ta buồn bã chán nản: "Anh nói đi, tại sao yêu một người lại đau khổ đến vậy?"

Thẩm Đình Châu: Vậy cậu nói xem, sao đêm muộn như vậy tôi lại không được ngủ mà phải đến đây nghe những lời này?

Thẩm Đình Châu cúi đầu giúp cậu ta xử lý mảnh thuỷ tinh vỡ trên tay, nhưng người đang chìm đắm trong nỗi đau của tình yêu dường như không còn cảm thấy đau đớn, thậm chí còn không thèm cau mày.

Một lúc sau, Lý Mục Dã vẫn không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng mà bắt đầu than vãn.

"Bác sĩ Thẩm, tôi có một người bạn—"

Thẩm Đình Châu khựng lại một chút, đây chính là cách nói kinh điển "tôi có một người bạn".

Lý Mục Dã có vẻ khó nói: "Người bạn của tôi, cậu ấy và anh trai cậu ấy… cùng thích một người."

Thẩm Đình Châu kiên quyết nói: "Đừng thích, không có kết quả đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!