Chương 20: Sao gia đình này lại thành ra thế này?

Thẩm Đình Châu lập tức cúi đầu, lặng lẽ bước lùi về phía sau.

Anh lùi xuống đứng cạnh Hứa Tuẫn rồi mới thấp giọng giải thích: "Tôi không phải…" 

Anh thật sự không muốn hóng chuyện của quản gia đâu, anh chỉ sợ ngay lúc này đối phương thật sự sẽ theo đuổi Hạ Nhiên Tiệp.

Chu Chi Trung rõ ràng vẫn chưa chịu từ bỏ mối quan hệ này, nếu lúc này quản gia hăng máu, Thẩm Đình Châu cảm thấy bọn họ nhất định sẽ xông vào đánh nhau.

Thấy Hứa Tuẫn vẫn nhìn mình, Thẩm Đình Châu yếu đuối bất lực: Hic.

Hứa Tuẫn thu hồi ánh mắt, không nói nhiều: "Vậy chúng ta đi xem xem."

Thẩm Đình Châu đi theo Hứa Tuẫn lên tầng hai.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ đang mở, mang theo mùi hương của hoa dành dành.

Bó hoa trắng trang nhã được đặt trên bàn, giữa bó hoa là một tấm thiệp, nhìn lướt qua có thể thấy được vài chữ.

Thẩm Đình Châu cùng Hứa Tuẫn lại gần bó hoa, họ còn chưa kịp đọc dòng chữ trên đó, ngoài hành lang đã truyền đến tiếng bước chân.

Da đầu Thẩm Đình Châu tê dại, anh hoảng loạn nhìn xung quanh rồi kéo Hứa Tuẫn trốn dưới gầm giường.

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, chẳng mấy chốc đã có người bước vào phòng.

Thẩm Đình Châu nằm trên đất, tim đập thình thịch, anh căng thẳng nuốt khan, vô thức nhìn Hứa Tuẫn.

Vẻ mặt Hứa Tuẫn vẫn bình tĩnh, dường như hắn không hề coi mình là "kẻ trộm" mà sợ hãi.

Thẩm Đình Châu cảm thấy thán phục, nhưng anh không thể đạt đến trình độ như vậy được, khi tiếng bước chân càng ngày càng gần thì nhịp tim anh cũng tăng vọt.

Lúc này Hứa Tuẫn bỗng lại gần anh, qua lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.

Thẩm Đình Châu nghiêng đầu, ánh mắt ý hỏi hắn có chuyện gì.

Hứa Tuẫn không nói gì mà càng tiến lại gần Thẩm Đình Châu, mí mắt chậm rãi cụp xuống.

Thẩm Đình Châu lập tức hiểu được hắn mệt rồi, anh hào phóng cử động vai để Hứa Tuẫn "mảnh khảnh yếu ớt" có thể dựa vào mình.

Hứa Tuẫn từ từ tựa cằm lên vai Thẩm Đình Châu, mặt hắn kề sát tai anh, hắn nhìn chằm chằm vào những sợi lông tơ nhỏ xíu trên vành tai của anh.

Hơi thở ẩm ướt phả vào tai và cổ của Thẩm Đình Châu, anh không thoải mái nghiêng nghiêng đầu.

Đừng nói nữa, đừng nói gì nữa, khoảng cách gần thế này khiến anh có thể ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt trên người Hứa Tuẫn.

Không hổ là người đã từng ngâm mình trong trà Long Tỉnh, cả cơ thể đều mang theo hương trà!

Quản gia đi loanh quanh trong phòng, ông đi đến cạnh giường mấy lần, dọa Thẩm Đình Châu sợ đến nín thở.

Cũng may quản gia không ở lại quá lâu, ông vừa rời đi, Thẩm Đình Châu vội vàng đi xem tấm thiệp. Anh bật lên như mãnh hổ rời núi, lao ra khỏi gầm giường với tốc độ cực nhanh.

Hứa Tuẫn đột nhiên mất đi chỗ dựa, cả người ngã nhào sang bên trái.

Thẩm Đình Châu quay đầu lại liền thấy hắn vẫn đang trong tư thế vặn vẹo, đối phương còn im lặng nhìn chằm chằm vào anh.

Thẩm Đình Châu: So… sorry.

Hứa Tuẫn mặt không cảm xúc bước ra khỏi giường, khuỷu tay vô tình làm đổ chiếc đèn ngủ làm phát ra tiếng động lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!