Thẩm Đình Châu là một người cuồng mấy thứ có lông xù, là cái kiểu mà nếu có gặp cây bồ công anh thì nhất định phải tuốt 2 nhát ấy.
Lúc anh trùng tu nhà ở đã thiết kế kiểu phân liệt: phòng khách theo phong cách tối giản, tông màu chủ đạo là đen, trắng và xám lạnh; nhưng phòng ngủ lại có rất nhiều đồ có lông xù, thảm trải sàn còn có cảm giác mềm như giẫm phải shit. =)))
Thẩm Đình Châu cọ thật mạnh vào gối ôm, sau khi xả xong sự xấu hổ thì lại chỉnh gối ôm về hình dạng ban đầu, để lại vào góc tường.
Đang buồn ngủ thì điện thoại để trên tủ đầu giường bỗng rung lên.
Thẩm Đình Châu tiện tay lấy điện thoại xem, thấy là Tống Thanh Ninh gọi, anh bèn lập tức nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng: "Bác sĩ Thẩm, có thể phiền anh đến phòng 1902 ở khách sạn Bạc Việt được không? Cảnh Hàng gặp chút chuyện."
Lý Cảnh Hàng là ông chủ thứ hai của Thẩm Đình Châu.
Tống Thanh Ninh là người vợ kế của cha Lý Cảnh Hàng.
Cậu là nam, cũng là "mẹ nhỏ" của hắn ta.
Tống Thanh Ninh vừa gian nan đỡ con riêng của chồng đi về phía trước, vừa cực khổ kẹp điện thoại vào cổ nói chuyện câu được câu mất với Thẩm Đình Châu.
"Anh ấy có uống một ly rượu trong phòng nghỉ… Nhưng mà hình như trong ly rượu có gì đó, anh ấy vừa uống xong đã hơi lạ rồi… Đúng vậy, ý thức mơ hồ, hô hấp dồn dập."
Người bên cạnh bỗng nhiên mềm nhũn, tuột thẳng xuống đất.
Tống Thanh Ninh hốt hoảng, không kịp suy nghĩ đã lập tức đỡ lấy Lý Cảnh Hàng, điện thoại di động bên tai cứ thế bị văng ra đập vào góc tường, màn hình tắt lịm.
Tống Thanh Ninh vừa định đi nhặt điện thoại, bỗng có một bàn tay bắt lấy cổ tay cậu, Tống Thanh Ninh giật mình, nghiêng đầu nhìn sang.
Một sợi tóc rũ xuống bên trán Lý Cảnh Hàng, hắn ta khàn giọng nói: "Vào phòng trước."
Tống Thanh Ninh vội vàng gật đầu, cắn răng nâng Lý Cảnh Hàng dậy, vừa đỡ hắn ta vừa quét thẻ vào phòng 1902.
Chưa đợi cậu bật đèn lên, Lý Cảnh Hàng lại nói: "Vào phòng tắm."
Tống Thanh Ninh kéo hắn ta vào phòng tắm, lúc thả Lý Cảnh Hàng dựa vào tường, cậu đã mệt đến sắp tắt thở.
Cậu quỳ một chân dưới sàn, chờ Lý Cảnh Hàng nói tiếp.
Nhưng hắn ta lại không nói gì nữa, Tống Thanh Ninh không khỏi phải ngẩng đầu nhìn qua.
Trong phòng tắm không bật đèn, chỉ có một chùm ánh sáng màu cam từ hành lang hắt vào.
Lý Cảnh Hàng ngồi dưới đất, kính mắt đã bị rơi từ lúc nào, áo sơ mi nhăn nhúm nhét ở trong áo vest mở rộng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy dục vọ/ng, sâu bên trong như đang ẩn chứa một ngọn lửa âm u nhìn chằm chằm cậu.
Hô hấp của Tống Thanh Ninh chậm lại, tim đập kịch liệt.
Lý Cảnh Hàng giơ tay lên, lòng bàn tay nóng hổi đặt lên gáy của Tống Thanh Ninh, kéo cậu lại gần mình hơn.
—
Chuông cửa của khách sạn vang lên, quấy rầy sự yên tĩnh trong phòng tắm.
Con ngươi của Tống Thanh Ninh co lại, cậu tựa như vừa tỉnh mộng mà đẩy người kia ra.
Lý Cảnh Hàng không động đậy, hắn ta ôm lấy cánh tay của Tống Thanh Ninh, tựa đầu vào vai cậu, nói bằng giọng trầm khàn: "Đừng sợ, đỡ tôi lên giường."
Tống Thanh Ninh trấn định lại, khẽ gật đầu.
Thẩm Đình Châu đứng bên ngoài đợi chừng 2 phút, cửa phòng mới mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!