Chương 18: Thanh kiếm của Damocles

"Về nhà rồi nói tiếp."

"Chúng ta ly hôn đi." 

Giọng nói của Chu Chi Trung và Hạ Nhiên Tiệp cùng lúc vang lên. 

Thanh gươm của Damocles luôn lơ lửng trên đầu cuối cùng đã rơi xuống, Chu Chi Trung hoảng loạn hơn ông nghĩ.

Có một thời gian dài, Chu Chi Trung từng thích Hoa An Tuệ. 

Thích ngành học của Hoa An Tuệ, thích ba mẹ cởi mở của bà ta, thích sự bình lặng trong tâm hồn mà bà ta được hun đúc từ trong gia đình hòa thuận.

Những điều này là thứ mà Chu Chi Trung không có. 

Thay vì nói thích con người Hoa An Tuệ, càng đúng hơn là ông thích cảm giác mà bà ta mang lại.

Ông sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại có một người cha thích kiểm soát, mỗi bước đi trong cuộc đời ông đều phải tuân theo kế hoạch của cha.

Chu Chi Trung ghét cuộc sống đó, ghét cha mẹ mình.

Ông đã hoàn toàn cắt đứt với cha mình sau khi ông cụ ép buộc Hoa An Tuệ phải rời đi, đồng thời lợi dụng gia đình Hoa An Tuệ để ép ông kết hôn với Hạ Nhiên Tiệp.

Giây phút đó, ông hoàn toàn thất vọng với thế giới và cha mình.

Sau khi kết hôn, ông làm đủ mọi trò lố bịch, bỏ mặc bản thân mục nát từng chút một.

Cho đến năm thứ tư của cuộc hôn nhân, có một người phụ nữ tìm đến và nói đã mang thai con của ông, chuyện này gây náo loạn rất lớn, ngày đó Chu Chi Trung vẫn quyết định trở về nhà.

Ông cho rằng Hạ Nhiên Tiệp sẽ chờ sẵn trong góc nào đó để đâm mình một nhát, bản thân ông cũng đã chuẩn bị tâm lý để vào viện nằm vài tháng. 

Nhưng bà lại không làm như vậy, chỉ hỏi đứa bé có phải của ông không.

Hạ Nhiên Tiệp không biết ánh mắt lúc ấy của bà đã đau đớn đến nhường nào.

Chu Chi Trung không dám nhìn thẳng vào mắt bà, không dám ở trong căn nhà này, cũng không dám nghĩ về việc bà đã ở đây chờ ông về như thế nào.

Ông mong Hạ Nhiên Tiệp sẽ mạnh tay một chút, bởi vì đau đớn là cách duy nhất để ông giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của mình.

Ông đã mong cha mẹ mình sẽ nhìn thấy cảnh ông từng chút suy sụp thế nào, để mọi kỳ vọng ban đầu biến thành thất vọng. 

Nhưng Hạ Nhiên Tiệp luôn nhìn ông với ánh mắt như vậy, lôi kéo chút lưu luyến cuối cùng của ông đối với thế giới này, khiến ông không nỡ buông tay.

Cuối cùng Chu Chi Trung đã nuốt xuống những lời vốn muốn nói trước đó, chỉ nói với Hạ Nhiên Tiệp rằng đứa bé đó không phải là con của mình.

Hạ Nhiên Tiệp tin lời ông, kể từ đêm đó, Chu Chi Trung không còn qua đêm ở ngoài nữa.

Họ cùng trải qua một cuộc sống êm đềm hòa thuận.

Nhưng Hạ Nhiên Tiệp lại không mấy vui vẻ, bà luôn đau ốm, không dậy nổi tinh thần.

Một bông hồng đỏ rực rỡ lại dần tàn lụi sau 4 năm chung sống.

Vì vậy, khi bọn bắt cóc nói với Chu Chi Trung rằng chỉ có thể chọn một giữa Hà Nhiên Tiệp và Hoa An Tuệ, ông đã chọn Hoa An Tuệ.

Lúc đó cảnh sát vũ trang đã thâm nhập vào nhà máy cũ nát, Chu Chi Trung chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian nữa thôi. 

Ông nhìn chiếc thùng nhốt Hạ Nhiên Tiệp, nhớ lại những lời khuyên của Hoa An Tuệ vài ngày trước, khuyên ông nên buông bỏ thù hận với cha mình và buông tha cho Hạ Nhiên Tiệp.

Hạ Nhiên Tiệp dây dưa với ông suốt 4 năm, không có lấy một ngày vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!