Không ít người có mặt nhận ra thân phận của người phụ nữ kia, trong mắt mỗi người đều lóe lên vẻ phức tạp.
Hạ Nhiên Tiệp là người duy nhất không có một chút dao động nào từ nội tâm đến biểu cảm, bà thậm chí còn có loại bình tĩnh "cuối cùng cũng tới rồi".
Chu Chi Trung nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ kia, nhíu mày: "Sao cô lại tới đây?"
Nghe ra sự bài xích trong giọng điệu của ông, nụ cười của người phụ nữ lạnh đi vài phần: "Sao nào, không hoan nghênh à?"
"Người phụ nữ này chẳng lẽ là—" Tần Thi Dao nâng cằm lên: "Hoa An Tuệ?"
Hoa An Tuệ?
Khả năng ghi nhớ của Thẩm Đình Châu rất siêu phàm, anh lập tức nghĩ đến tin đồn từng nghe trước đây.
Hoa An Tuệ chính là mối tình đầu của Chu Chi Trung, nghe nói nếu không phải ông cụ Chu ra mặt ngăn cản, hai người suýt đã kết hôn rồi.
Trận giằng co đến muộn này làm cho cả hội trường đều tản ra hơi thở hạt dưa, coca, nước ngọt.
Tần Thi Dao phối nhạc ở bên tai Thẩm Đình Châu: "Vì tất cả nỗi đau đớn chấp nhất của tình yêu, vì tất cả sự tổn thương chấp nhất của hận thù…"
Thẩm Đình Châu: …
Cho nên, tổng giám đốc bá đạo trung niên luôn có đóa "Hoa hồng có gai" của mình phải không?
Chu Chi Trung đang muốn nói, Hạ Nhiên Tiệp lại mở miệng trước một bước.
Bà nói với Hoa An Tuệ: "Cảm ơn cô hôm nay có thể đến."
Hoa An Tuệ bình tĩnh nhìn Hạ Nhiên Tiệp dịu dàng hòa nhã, ánh mắt có vài phần hoảng hốt: "Cô rất khác so với quá khứ, xem ra là sống rất tốt."
Ngữ điệu của câu cuối cùng rất nhẹ.
Hạ Nhiên Tiệp không trả lời những lời này, cắt một miếng bánh kem: "Ăn miếng bánh kem đi."
Hoa An Tuệ không nhận, giọng lạnh nhạt: "Không cần đâu, bay chuyến 9 giờ tối nay, trước khi đi muốn gặp người quen cũ để ôn chuyện."
Tần Thi Dao hưng phấn nói: "Xem ra lần này sắp bóc ra một chuyện lớn đấy."
Thẩm Đình Châu: …
Tần Thi Dao: "Không đến bước đường chết già cũng không qua lại với nhau thì thật có lỗi với chiến bào góa phụ đen này."
Thẩm Đình Châu: Quả thật rất góa phụ đen…
Hoa An Tuệ rõ ràng là nhắm vào Chu Chi Trung mà tới, thấy dáng vẻ ông cau mày không thích mình ở đây, bà ta nhếch môi cười cười.
"Gần đây luôn mơ thấy chuyện quá khứ, đặc biệt là vụ bắt cóc mười mấy năm trước, bà Chu đây còn nhớ không?"
Sắc mặt Chu Chi Trung đột nhiên thay đổi: "Hoa An Tuệ!"
Lúc này Hoa An Tuệ mới cảm thấy sảng khoái: "Tức giận rồi sao? Là sợ bà Chu đây biết lúc trước bọn bắt cóc muốn anh chọn một trong hai chúng tôi, anh chọn tôi sao?"
Không thể nghi ngờ gì, những lời này là một đạo sấm sét nổ tung trong hội trường.
Vụ án bắt cóc đó vô cùng chấn động, bọn bắt cóc có xích mích với Chu Chi Trung, lập tức bắt Hạ Nhiên Tiệp và Hoa An Tuệ đi, há mồm đòi một trăm triệu tiền chuộc.
Một trăm triệu của mười mấy năm trước, hơn nữa còn là tiền mặt.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là– hoa hồng đỏ, ánh trăng sáng đều không sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!