Chắc chắn không thể đút bánh thưởng rồi, Thẩm Đình Châu thoáng nhìn chuối tiêu trên bàn, do dự bẻ một quả đưa cho Hứa Tuẫn.
Đối phương không nhận, vẫn nhìn anh như cũ.
Thẩm Đình Châu dừng vài giây, lột vỏ chuối, lại đưa qua.
Hứa Tuẫn… nhận rồi, mặc dù vẫn không vui vẻ gì cho lắm.
Trấn an xong cư dân bản địa nhất, Thẩm Đình Châu tiếp tục vui vẻ vuố/t ve mèo.
–
Buổi tối Thẩm Đình Châu không mang theo Golden silver về, bởi vì không khí giữa hai con mèo cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng nhìn bé Golden silver dần dần hòa nhập vào tập thể, Thẩm Đình Châu vẫn rất vui.
Sau khi lái xe về đến nhà, anh tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Chu Tử Tham.
Sắp tới sinh nhật mẹ nuôi của Chu Tử Tham, cậu ta bèn mời Thẩm Đình Châu hôm đó đến chơi.
Chu Tử Tham nói tha thiết: "Đến đi đến đi, đến lúc đó tôi giới thiệu anh cho mẹ tôi, để cho mẹ tôi biết tôi cũng có bạn bè đứng đắn."
Thẩm Đình Châu: …
Anh vốn định từ chối, nhưng không chịu nổi đủ kiểu nài nỉ của Chu Tử Tham.
Sinh nhật là thứ sáu tuần này.
Ba của Chu Tử Tham hào phóng bao trọn tầng cao nhất của khách sạn Bạc Việt, mời rất nhiều bạn bè thân thiết, đối tác làm ăn đến chúc mừng sinh nhật vợ.
Chu Tử Tham có mối quan hệ vô cùng tốt với mẹ nuôi, trước sinh nhật một ngày còn cố ý nhuộm tóc về màu đen.
Khi Thẩm Đình Châu đến nơi, cậu ta đang ở bên cạnh mẹ nuôi Hạ Nhiên Tiệp.
Chu Tử Tham mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, mái tóc chỉnh tề vuốt ngược về sau ót lộ ra vầng trán đầy đặn, cúi đầu nói chuyện với Hạ Nhiên Tiệp rất kính cẩn.
Thẩm Đình Châu chưa bao giờ nhìn thấy Chu Tử Tham như vậy.
Cho dù là ở trước mặt Hạ Diên Đình, cậu ta cũng không ngoan ngoãn đến mức giống như học sinh giỏi có thể lập tức lên sân khấu nhận thưởng như bây giờ.
Chu Tử Tham tinh mắt nhìn thấy Thẩm Đình Châu, giơ tay chào: "Bác sĩ Thẩm."
Thẩm Đình Châu đi tới, vuốt cằm nói với Hạ Nhiên Tiệp: "Cháu chào dì, dì sinh nhật vui vẻ ạ."
Diện mạo Hạ Nhiên Tiệp là vẻ đẹp sắc sảo diễm lệ, cho dù đã lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn rất nổi bật, khí chất dịu dàng trung hòa với diện mạo đầy tính công kích của bà, cặp mắt hàm chứa ý cười như có như không khiến người ta cảm thấy thân thiết từ tận đáy lòng.
"Đã nghe Tiểu Tham nhắc tới cháu từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, cháu cũng là người bạn đầu tiên thằng bé dẫn về cho dì gặp."
Thẩm Đình Châu khó hiểu mà sinh ra ảo giác "Cháu là người bạn gái đầu tiên thằng bé dẫn về nhà".
Anh đành phải nói: "Thời gian cháu và… Tử Tham quen biết không xem là lâu lắm."
Hạ Nhiên Tiệp: "Bạn bè thật sự không quan tâm đến thời gian quen biết dài hay ngắn, Tiểu Tham có đôi khi có hơi tùy hứng, làm phiền cháu để ý rồi."
Thẩm Đình Châu: "Dì khách sáo rồi ạ."
Chu Tử Tham thò đầu tới trước mặt Hạ Nhiên Tiệp: "Con rất ngoan, chưa từng làm phiền bác sĩ Thẩm."
Hạ Nhiên Tiệp cười cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!