Nhìn gương mặt điển trai, trầm tĩnh của Hứa Tuẫn, trong đầu Thẩm Đình Châu bất chợt vang lên câu nói:
[Anh ưi, có phải em đến không đúng lúc rồi không?]
Suy nghĩ dơ bẩn gì thế này?
Thẩm Đình Châu nhanh chóng gạt đi cái suy nghĩ kỳ quặc đó.
Anh mỉm cười, nói với Hứa Tuẫn: "Không làm phiền đâu, vừa hay cậu ta cũng đang định đi."
Chu Tử Tham đang mải chìm trong tâm trạng buồn bã hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của Hứa Tuẫn, cứ lặng lẽ rời đi một mình.
Cậu ta không đi thang máy mà lại cau mày rẽ vào cầu thang bộ.
Thẩm Đình Châu định gọi lại, nhắc nhở rằng nhà mình ở tầng 24, cứ đi bộ xuống thế này có thể không tốt cho đầu gối lắm.
Nhưng Hứa Tuẫn lại bước lên chặn tầm nhìn của Thẩm Đình Châu.
Thẩm Đình Châu sững sờ, đang định nói gì đó, Hứa Tuẫn đã giơ cái lồng trong tay lên: "Ở đây có một con mèo."
Đôi mắt của Thẩm Đình Châu bỗng sáng lên, rồi những trái tim hồng hồng cứ thế mà b*n r* ngoài.
Hứa Tuẫn xách lồng mèo đi thẳng vào nhà Thẩm Đình Châu.
Toàn bộ sự chú ý của Thẩm Đình Châu đều bị thu hút bởi chú mèo nhỏ có bộ lông trắng như tuyết pha một chút xám bạc trong chiếc lồng.
Hứa Tuẫn ngồi xuống ghế sofa, đặt lồng mèo lên đầu gối.
Thẩm Đình Châu lấy lại được chút lý trí, cất tiếng hỏi đầy thắc mắc: "Mèo golden silver này ở đâu ra thế?"
Hứa Tuẫn điềm đạm đáp: "Nhặt được."
Thẩm Đình Châu nuốt nước bọt, một con mèo đáng yêu thế này nhặt ở đâu được chứ?
Chưa kịp hỏi ra, Hứa Tuẫn đã hỏi trước: "Anh có con rồi à?"
Thẩm Đình Châu bị sặc nước bọt: "Cái, cái gì cơ?"
Con?
Anh còn chẳng có một con mèo nào của riêng mình, sao lại có con được?
Hứa Tuẫn nhắc lại: "Tô Du, đứa nhỏ."
Thẩm Đình Châu vừa khóc trong lòng vừa cười giải thích: "Sao mà là con tôi được? Cùng lắm tôi chỉ là ba đỡ đầu tương lai của đứa bé thôi."
Hứa Tuẫn lại hỏi: "Vậy mèo với con, anh chọn cái nào?"
Khi nói câu này, hắn vừa ôm cái lồng mèo trên đầu gối vừa nhìn Thẩm Đình Châu với ánh mắt có vẻ bình thản, nhưng thực ra lại rất sâu sắc, giống hệt như Tần Hương Liên mang con lên kinh thành thảo phạt Trần Thế Mỹ.
Thẩm Thế Mỹ, không phải, Thẩm Đình Châu ngơ ngác không hiểu gì.
Mèo với con sao có thể so sánh với nhau được?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự phải chọn…
Cho đến giờ Thẩm Đình Châu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, anh chỉ tưởng tượng đến việc kiếm đủ tiền về hưu, ở nhà nuôi vài con mèo.
Anh hiện tại không nuôi mèo không phải vì không có điều kiện cho mèo cuộc sống sung túc, có cá khô, có đồ ăn ngon, mà là vì quá bận, không có đủ thời gian ở bên chúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!