Bọn họ mới trở về nhà từ trung tâm mua sắm, vừa mở cửa ra, Tô Du đã chạy lên lầu hai gọi: "A Yến, A Yến."
Ngu Minh Yến bước ra từ thư phòng: "Sao vậy?"
Mắt Tô Du lấp lánh, cậu ta hưng phấn nói: "Bác sĩ Thẩm đánh nhau với người khác, bị thương rồi."
Thẩm Đình Châu: …
Anh chỉ bị trầy da một chút thôi, thực sự không đến mức dùng từ "bị thương".
Ngu Minh Yến nhìn lướt qua Thẩm Đình Châu một chút, sau đó hỏi Tô Du: "Có chuyện gì đã xảy ra?"
Tô Du vừa kể lại việc Thẩm Đình Châu bảo vệ cậu ta, vừa kể cả chuyện đánh nhau với kẻ b/iến th. ái chuyên chụp lén.
Ngu Minh Yến nheo mắt, đuôi mắt hiện lên vài phần sắc bén: "Ở trung tâm thương mại Tứ Tượng?"
Tô Du gật đầu: "Tầng 3 trung tâm thương mại Tứ Tượng, khoảng 3 giờ chiều."
Ngu Minh Yến xoa đầu Tô Du: "Anh biết rồi."
Mặc dù giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Đình Châu vẫn cảm thấy có chút không ổn nên thử nói: "Hay là báo cảnh sát đi?"
Vụ đánh nhau này là do anh ra tay trước, nhưng điện thoại của tên bi/ến th. ái kia lại có rất nhiều ảnh chụp, vẫn nên giao cho cảnh sát điều tra thì hơn.
Ngu Minh Yến không nói gì, nhưng Tô Du lại hỏi: "Bác sĩ Thẩm, anh đã từng nghe về kiến caramel chưa?"
Thẩm Đình Châu lắc đầu.
Tô Du nói: "Loài kiến rất nhạy cảm với nhiệt độ cao, nhưng chúng lại thích đồ ngọt, thích những thức ăn có mùi thơm. Nếu đặt một vũng caramel nóng bỏng trước mặt chúng, một bên là nhiệt độ cao, một bên là thức ăn rất hấp dẫn, anh đoán xem nó sẽ chọn như thế nào?"
Thẩm Đình Châu không biết.
Tô Du khẽ cười: "Con kiến sẽ do dự, sẽ phân vân, nhưng chỉ cần caramel chảy đủ nhanh thì con kiến sẽ bị bỏng chết trong đó, trở thành kiến caramel."
Đây là trò đùa địa ngục cấp mấy vậy?
Thấy Thẩm Đình Châu cau mày, Tô Du chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ: "Tôi chỉ nói đùa với anh thôi mà."
Dư Minh Yến mỉm cười hùa theo: "Đúng vậy, chỉ là đùa thôi."
Thẩm Đình Châu cảm thấy cậu ta không giống như đang đùa.
Hai chồng chồng, một người thì "không hiểu thế sự", người còn lại thì đẹp trai kiêu ngạo cùng mỉm cười nhìn Thẩm Đình Châu.
Những lo lắng trong lòng Thẩm Đình Châu bị họ nhìn thấu hết, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Tô Du.
"Sau này không được hấp tấp như hôm nay nữa, lỡ như tên b**n th** đó thật sự ra tay đánh cậu thì sao?"
Tô Du tràn đầy niềm tin: "Sẽ không đâu, tôi biết bác sĩ Thẩm sẽ bảo vệ tôi và con của tôi mà."
Bản thân Thẩm Đình Châu nghĩ đến cũng thấy sợ, anh đánh thua thì không sao, nhưng nếu Tô Du bị thương thì lại rất phiền phức.
Nhưng ba bầu lại không để ý một chút nào, còn bạn đời cậu ta cũng bình tĩnh như không, dường như đã đoán trước họ sẽ không chịu thiệt.
Trái lại, nỗi lo của Thẩm Đình Châu lại trở nên thừa thãi.
Được thôi.
Thẩm Đình Châu nhớ lại kẻ b**n th** chụp lén kia: "Vậy… Còn báo cảnh sát không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!