Hôm đó, quản gia vẫn bất chấp mưa lớn mà quay về.
Bộ quần áo lúc nào cũng chỉnh tề của ông giờ đây nhăn nhúm vấy đầy bùn đất, như thể ông đã già đi vài tuổi chỉ sau một đêm.
Khi thấy Thẩm Đình Châu bước xuống từ tầng hai, quản gia không quá ngạc nhiên mà chỉ hỏi: "Không sao chứ?"
Thẩm Đình Châu đáp: "Không sao ạ, cậu ấy đã ngủ rồi."
Cơ thể căng thẳng của quản gia dần thả lỏng, lộ rõ vẻ biết ơn chân thành: "Cảm ơn cậu, bác sĩ Thẩm."
"Chú đừng khách sáo, đây là công việc của cháu." Thẩm Đình Châu ngừng một chút: "Nhưng có lẽ cháu phải xin nghỉ việc."
Quản gia dường như biết chuyện xảy ra đêm qua, khéo léo từ chối lời xin nghỉ việc của Thẩm Đình Châu.
Thẩm Đình Châu có chút phiền muộn, hôm qua anh dũng cảm trói Hứa Tuẫn lại là vì đã quyết tâm nghỉ việc.
Nếu không thể nghỉ việc thì tên nhóc đó vẫn là khách hàng của anh.
Quản gia nhìn lên phòng Hứa Tuẫn trên lầu, ánh mắt đượm buồn: "Trước đây Tiểu Tuần là một đứa trẻ ngoan."
Thẩm Đình Châu ngẩn người nhìn quản gia.
Quản gia dời mắt, mỉm cười với Thẩm Đình Châu: "Bác sĩ Thẩm, từ tháng sau tôi sẽ tăng lương cho cậu gấp ba nhé?"
Thẩm Đình Châu: Được!
Vị bác sĩ đang muốn mua nhà ngay lập tức đồng ý, chần chừ thêm một giây cũng là sự bất kính với tiền bạc.Năm đó Thẩm Đình Châu không thể trả lời câu hỏi của Hứa Tuẫn, đến hôm nay vẫn không biết nói gì để an ủi hắn.
Có những lúc, lời nói cũng có thể mất đi sức mạnh, trở nên trống rỗng vô lực.
Nhìn Hứa Tuẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt thờ ơ, Thẩm Đình Châu do dự giơ tay và nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn.
Hứa Tuẫn đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Đình Châu rồi đặt nó dưới gáy mình.
Thẩm Đình Châu: ?
Hứa Tuẫn lại kéo tay kia của Thẩm Đình Châu cùng gối lên, nói: "Con mèo đó đầy nước miếng, anh đừng sờ nó nữa."
Cả hai tay đều bị giữ lại, Thẩm Đình Châu mất đi công cụ v/uốt ve mèo: …
Mèo đáng yêu như vậy, sao có thể nói là đầy nước miếng chứ!Mỗi thứ Tư hàng tuần, Thẩm Đình Châu đều đến nhà của ông chủ thứ ba để kiểm tra tình trạng của sản phu.
Tô Du có thể trạng đặc biệt, đây lại là đứa con đầu lòng nên phải cực kỳ cẩn thận.
Khi Thẩm Đình Châu đến, sản phu trẻ tuổi lại đang trèo cao, ngồi vắt vẻo trên giá, hai chân đung đưa giữa không trung, thỉnh thoảng lại đá vào Ngu Minh Yến.
Cả hai đều cười rạng rỡ, không khí tràn đầy ấm áp và thoải mái.
Tô Du là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Đình Châu, cậu ta cong mắt lên, vui vẻ gọi anh lại: "Bác sĩ Thẩm, anh mau lại đây, để A Yến bế anh lên."
Thẩm Đình Châu: What?
Tô Du nói: "Vừa rồi tôi với A Yến cá cược rằng anh ấy tuyệt đối không thể bế tôi lên đây, nhưng không ngờ anh ấy lại làm được. Anh mau để anh ấy bế thử xem, xem anh ấy còn làm được không!"
Cái này…
Mấy trò đùa vui nho nhỏ của vợ chồng các cậu, tôi xin phép không tham gia.
Thẩm Đình Châu khéo léo từ chối, đồng thời chuyển chủ đề: "Cậu mang thai tháng lớn rồi, sau này nên tránh những động tác nguy hiểm như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!