Chương 11: Quản gia: Cậu chủ rất biết cách pha trà

Bước chân lảo đảo rời khỏi nhà của ông chủ thứ hai, trong lòng Thẩm Đình Châu ngập tràn nghi hoặc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao?

Tại sao ngay cả Lý Mục Dã vốn dĩ phóng khoáng cũng trở nên kỳ quặc như vậy? Là ai? Rốt cuộc là ai đã làm thay đổi phong cách của cậu ta?

Chợt, một đoạn ký ức vụt lóe lên trong tâm trí Thẩm Đình Châu – mọi thứ dường như bắt đầu sụp đổ từ đây.

"Sa vào nguy hiểm".

Đúng vậy, khởi nguồn của mọi tội lỗi chính là từ bản nhạc đầy cám dỗ kia.

Có lẽ không phải do Lý Mục Dã thay đổi, mà là do chính tư tưởng của cậu ta đã không còn trong sạch nữa. Từ khi xem vòng bạn bè của Phó Vân Vân, có lẽ cậu ta đã vô thức áp đặt những hình ảnh đó lên người thật.

Hiện tượng này còn được gọi là "hiệu ứng võng mạc".

Tâm trạng Thẩm Đình Châu dần bình ổn, thậm chí anh còn cảm nhận được làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa tulip.

Trời xanh mây trắng, cuộc sống thật tươi đẹp.

Chắc là ảo giác thôi, khóe môi Thẩm Đình Châu khẽ cong lên thành một nụ cười, anh bình thản liếc nhìn tòa nhà lớn phía sau.

Qua khung cửa sổ sát đất, Lý Mục Dã đang vùi đầu vào cổ Tống Thanh Ninh, dụi qua dụi lại như đang làm nũng.

Thẩm Đình Châu: !

Không thể nào, sao không có lấy một đứa em trai nào bình thường vậy?

Chu Tử Tham đã vậy, giờ Lý Mục Dã cũng không khác gì.Để tự chữa lành, Thẩm Đình Châu quyết định đến nhà Hứa Tuẫn chơi với mèo.

Trên đường đi, anh ghé vào một cửa hàng mà Tần Tư giới thiệu để mua cho mèo một bàn cào móng, một cần câu mèo và mấy hộp thức ăn.

Quản gia thích chăm sóc hoa cỏ, trước đó Thẩm Đình Châu đã nhờ người mang đến một ít hạt giống tiện thể cầm qua luôn.

Sau khi phân phát quà xong, Thẩm Đình Châu cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình.

Quay đầu lại, anh thấy Hứa Tuẫn vẫn chưa bình phục hoàn toàn đang nằm trên ghế sô pha và đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý.

Chết rồi, quên mất không mang gì cho hắn.

Dưới ánh mắt ngày càng âm u của đối phương, Thẩm Đình Châu cuống cuồng lục lọi trong túi áo.

Cuối cùng, anh móc ra một viên kẹo bạc hà mà mình đã tiện tay lấy từ quầy lễ tân ở cửa hàng thú cưng.

Mặc dù trong lòng rất áy náy, nhưng Thẩm Đình Châu vẫn cố lấy hết can đảm đưa viên kẹo cho Hứa Tuẫn, hy vọng có thể qua mắt được hắn.

Hứa Tuẫn nhận lấy, nhưng ánh mắt vẫn không hề sáng lên, vẫn nhìn Thẩm Đình Châu một cách sâu thẳm, rõ ràng là không hài lòng với "món quà" này.

Tim Thẩm Đình Châu đập thình thịch như trống, trong lúc cấp bách, anh chợt nhớ ra một thứ.

"Cậu đợi một chút." Thẩm Đình Châu nói xong liền quay người rời đi. Vài phút sau, anh quay lại với một món đồ trên tay và đưa cho Hứa Tuẫn.

Hứa Tuẫn nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa hình đầu mèo nhỏ xíu trong tay Thẩm Đình Châu với vẻ mặt lạnh tanh.

Thẩm Đình Châu giải thích: "Đây là móc khóa làm từ lông mèo."

Anh đã nhịn đau tháo chiếc móc khóa hình mèo nhỏ trên chìa khóa xe của mình xuống. Sợ Hứa Tuẫn lại nghĩ đây là một món quà qua loa, Thẩm Đình Châu còn đưa chìa khóa xe của mình cho Hứa Tuẫn xem.

"Tôi cũng có một cái, đây là đồ thủ công."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!