Chương 10: Thẩm Đình Châu thích trà xanh

Thẩm Đình Châu dỗ mãi mới kéo Hứa Tuẫn từ trong chăn ra được.

Anh lấy nhiệt kế đo lại cho Hứa Tuẫn, vẫn là 39 độ C.

Lo rằng nếu sốt cao thế này sẽ làm tổn thương đến chức năng cơ thể, Thẩm Đình Châu đề nghị: "Tiêm một mũi thuốc hạ sốt nhé? Như vậy sẽ hạ nhiệt nhanh."

Nghe thấy phải tiêm, Hứa Tuẫn lại chui vào trong chăn.

Thẩm Đình Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ giữ chặt Hứa Tuẫn, lùi bước nhượng bộ: "Thế này được không? Để tôi lau cồn cho cậu xem có hạ sốt không, nếu nửa tiếng sau vẫn còn 39 độ thì chỉ còn cách tiêm thuốc hạ sốt thôi."

Hứa Tuẫn ngửa mặt nhìn Thẩm Đình Châu, "Ừ" một tiếng.

Thẩm Đình Châu: "Vẫn phải uống thuốc."

Dừng một chút, anh lại nói: "Tôi sẽ cố gắng kê ít thuốc cho cậu."

Hứa Tuẫn vẫn có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Thẩm Đình Châu cởi áo Hứa Tuẫn, dùng băng gạc thấm cồn lau qua các vùng có nhiều mạch máu như hai bên tai, cổ, hai cánh tay trái phải.

Thân hình dưới tay anh thon dài, đường nét cơ bắp lưu loát săn chắc, đã không còn dáng vẻ gầy gò ốm yếu như trước nữa.

Lần đầu Thẩm Đình Châu gặp Hứa Tuẫn, hắn còn tên là Hứa Tuần.

Tên là sau này mới đổi, tuy Hứa Tuẫn không nói lý do nhưng nhìn mặt chữ cũng dễ hiểu.

"Tuần" có ý nghĩa là một người có kiến thức, trưởng thành điềm tĩnh.

Vụ tai nạn xe đã chôn vùi người đặt cái tên đó cho hắn, cuộc sống của hắn, sức khỏe của hắn và cả sự kỳ vọng đối với tương lai, tất cả đều tuẫn táng*.

*Tuẫn táng: chết theo

Sau khi ra khỏi bệnh viện, thân thể Hứa Tuẫn còn chưa khôi phục, hai chân cần phục hồi chức năng rất lâu mới có thể xuống giường đi lại.

Thẩm Đình Châu được người ta giới thiệu đến đây khi Hứa Tuẫn đang trong giai đoạn phục hồi chức năng.

Lần đầu tiên hai bọn họ gặp nhau không thể coi là tốt đẹp, Thẩm Đình Châu tự giới thiệu với hắn, lời còn chưa nói xong đã bị cắt đứt.

Hứa Tuẫn nằm trên giường, nói năng rất lạnh lùng: "Chờ ngày mai anh còn có thể gặp tôi rồi nói sau."

Đây là một lời châm chọc, cũng là một sự thật.

Bởi vì trước Thẩm Đình Châu, Hứa Tuẫn đã đổi qua 7-8 bác sĩ.

Những người này hoặc bị Hứa Tuẫn đuổi đi, hoặc tự xin nghỉ vì không chịu nổi tính cách kỳ quặc ác liệt của hắn.

Khoảng thời gian đó Hứa Tuẫn cực kỳ cay nghiệt.

Lúc ấy chuyên gia dinh dưỡng của hắn là một người có dòng máu lai Đức – Anh, mới 27 tuổi mà đã có một đường chân tóc cực kỳ "ấn tượng".

Hứa Tuẫn rất giỏi mỉa mai người khác: "Ưu điểm lớn nhất của anh so với người khác không phải là làm ra đống đồ ăn khó nuốt này, mà chỉ đơn giản là không bị rớt tóc trong món ăn."

Chuyên gia dinh dưỡng: …

Ngày đầu tiên chuyên viên phục hồi chức năng đến đây làm việc, muốn để lại cho hắn một ấn tượng tốt nên đã nói không ít lời khích lệ.

Hứa Tuẫn lạnh lùng nói: "Tôi là người què, không phải kẻ ngốc."

Chuyên viên phục hồi chức năng: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!