Bảy giờ tối, Thẩm Đình Châu nấu cho mình một phần mì nơ Farfalle.
Vừa mới rưới sốt cà chua thịt lên đĩa, chuông cửa đã thình lình vang lên.
Người ngoài cửa có vẻ như đang rất vội, không chỉ bấm chuông mà còn gõ cửa liên hồi.
Thẩm Đình Châu hơi sửng sốt, bèn đặt đĩa xuống để đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là hai gương mặt quen thuộc, hai người đó mặc vest đen, đeo kính râm đen.
Thẩm Đình Châu chưa kịp phản ứng lại, họ đã nâng cánh tay anh lên rồi nhấc người ra ngoài.
Thẩm Đình Châu: !!!
Trước mặt anh là hai người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, Thẩm Đình Châu cao một mét tám mà vẫn bị họ xách đến cửa thang máy như con gà con.
Một chiếc dép lông của anh bị rơi ra giữa chừng, một trong hai người áo đen dừng lại, cúi người xuống nhặt dép rồi xỏ vào cho anh.
Con ngươi của Thẩm Đình Châu hơi dao động, khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày tựa như sắp nứt ra: "Hai người đang làm gì vậy?"
Người đàn ông vừa nhặt dép nhìn qua: "Bác sĩ Thẩm, tổng giám đốc Hạ đang hơi ốm."
Thẩm Đình Châu suýt thì nghẹn một hơi, anh nhìn đồ ngủ mình đang mặc, ngại ngùng nói: "Vậy hai người đợi tôi thay đồ đã."
Vẻ mặt của người đàn ông còn khó xử hơn cả Thẩm Đình Châu: "Bệnh của tổng giám đốc Hạ có chút… gấp." Còn hơi điên nữa.
Thẩm Đình Châu khó hiểu: "Gấp đến mức nào?"
Không phải vừa nãy nói chỉ hơi ốm thôi sao?
"Rất gấp." Người đàn ông né tránh ánh mắt của Thẩm Đình Châu: "Anh cứ đến đó rồi biết."
Cửa thang máy "ting" một tiếng rồi mở ra.
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi lần nữa xách Thẩm Đình Châu đi vào thang máy.
Thẩm Đình Châu: …
—
Trong bất cứ quyển tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo nào, ngoài một ông quản gia hay nói "lâu lắm rồi không thấy thiếu gia vui vẻ như vậy" thì bác sĩ gia đình cũng là một nhân vật không thể thiếu.
Thẩm Đình Châu chính là bác sĩ gia đình như vậy, anh chuyên giúp các tổng giám đốc giải quyết đủ kiểu bệnh tật.
Đúng vậy, là CÁC tổng giám đốc.
Anh có tổng cộng 4 ông chủ, ông chủ số một là khiến anh đau đầu nhất, hai người vệ sĩ này là của hắn.
Sau khi Thẩm Đình Châu bị vệ sĩ nhét vào xe, chiếc ô tô Bentley màu đen đi vào con đường tắt, chiếc xe phi nhanh như gió, hơn 20 phút sau đã đến biệt thự của Hạ Diên Đình.
Lúc xuống xe, Thẩm Đình Châu vốn hay bị say xe chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hai chân mềm nhũn.
Thấy vậy, vệ sĩ không hề do dự xách anh lên, sau đó nhanh chóng bước lên bậc thang.
Thẩm Đình Châu ngượng ngùng, đang định nói không cần thì trợ lý của Hạ Diên Đình đã đi từ cửa đến.
Anh ta bước tới nhét hộp thuốc vào tay Thẩm Đình Châu, chân thành nói: "Làm phiền bác sĩ Thẩm rồi."
Thẩm Đình Châu còn chưa kịp nói gì thêm, cả người cả thuốc đã bị đẩy vào cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!