23.
"Ý mẹ không phải vậy. Bình thường, gia đình mình không ở biệt thự này. Nếu con muốn ở lại đây, thì Kiều Dương sẽ đi với mẹ."
Nhìn thái độ của Tống Nguyệt, Thẩm Tố Tâm khẽ cau mày.
Cuối cùng, Tống Nguyệt quyết định đi theo Thẩm Tố Tâm rời khỏi biệt thự, vì rõ ràng ông nội không mấy để tâm đến cô cháu gái này. Ở lại đây cũng chẳng thay đổi được gì.
Nhưng những người khác trong nhà họ Tần dường như chưa có lập trường rõ ràng như vậy.
Sau khi Tống Nguyệt trở về cùng bà Thẩm, tin đồn về việc nhà họ Tần trao nhầm vị trí thừa kế cho cô con nuôi nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu. Người tin thì lén lút mong chờ xem kịch hay, người không tin thì coi đó là trò cười.
Đến tiệc mừng thọ của ông nội, các tiểu thư quý tộc tụ tập bàn tán, những câu chuyện về
"thiên kim thật, thiên kim giả" lại càng trở thành tâm điểm chú ý.
"Thật hay giả vậy? Tần Kiều Dương là con chim khách thật à?"
Dưa Hấu
"Cô ta kiêu ngạo như thế mà hóa ra chỉ là đồ giả, buồn cười c.h.ế. t đi được."
"Cô ta che giấu giỏi thật đấy. Bố mẹ mình còn hay khen cô ta, giờ thì bộ mặt thật cũng đã lộ."
"Nghe nói tiểu thư thật đã phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng nhà họ Tần vì muốn bảo vệ Kiều Dương nên không muốn thừa nhận cô ấy."
"Không thể nào. Ai lại bỏ rơi m.á. u mủ của mình để giao gia sản cho người ngoài. Chắc ông cụ nhà họ Tần lú lẫn rồi."
"Nhưng nếu cậu cũng có năng lực như Kiều Dương, dù không phải m.á. u mủ, bố mẹ cậu cũng sẽ muốn giao gia sản cho cậu thôi."
...
Câu nói ấy cắt ngang mọi lời đồn đoán đầy ác ý. Một người con nuôi có năng lực còn hơn một kẻ chỉ biết hưởng thụ mà phá phách.
Hơn nữa, Kiều Dương là đứa trẻ đã ở bên cạnh nhà họ Tần từ nhỏ. Ngoài huyết thống ra, cô ấy cũng chẳng khác nào người thân.
24.
Nghe những lời này, vài người lộ vẻ ngượng ngùng. Quả thực, dù là con ruột, nếu không có năng lực thì bố mẹ cũng chẳng bao giờ giao phó gia sản mà mình đã vất vả gây dựng.
"Còn Minh Yến, chẳng phải hôn ước của cậu là với tiểu thư ruột của nhà họ Tần sao? Cậu lại đi bênh vực Tần Kiều Dương à?"
Có người không phục mà châm chọc.
"Liên quan gì đến cô?"
Minh Yến nhẹ nhàng xoay ly rượu, thần thái ung dung, mắt còn chẳng buồn nhìn họ.
Tôi đứng dựa vào lan can, mắt dõi theo cảnh ấy. Những lời đồn đoán, châm chọc hay bênh vực đều chẳng thể khiến lòng tôi d.a. o động.
Em ở đây à.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Hôm nay, Tống Nguyệt ăn mặc như một công chúa, xinh đẹp và ngây thơ.
Chiếc váy dạ hội trên người cô ấy là do Thẩm Tố Tâm tự mình đưa đi đặt may, nên đối diện với tôi, cô ấy lại có cảm giác được yêu thương hơn hẳn.
"Đó chẳng phải là Minh Yến sao? Em thấy cậu ấy khá hợp ý đấy. Nhưng tôi nghe nói, cậu ấy là hôn phu của tôi cơ mà?"
Cô ấy khẽ nhíu mày, nói với vẻ phân vân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!