Chương 3: (Vô Đề)

7.

Cô đến đây làm gì?

Tống Nguyệt ngồi trên giường bệnh, lạnh lùng hừ một tiếng khi thấy tôi đến một mình.

Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, chẳng hề ngạc nhiên trước thái độ lạnh nhạt của cô ta.

"Cô hẳn đang rất tự đắc, cướp hết mọi thứ của tôi mà còn dám xuất hiện ở đây."

Ánh mắt cô ta đầy ác ý.

"Tôi chẳng cướp của ai thứ gì, ít nhất những gì tôi có bây giờ đều là những thứ tôi xứng đáng."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, bình tĩnh nói.

Cô ta nhếch môi khinh thường.

"Xứng đáng? Cô xứng đáng với thân phận tiểu thư nhà họ Tần, hay với vị trí người thừa kế? Tần Kiều Dương, cô không thấy xấu hổ sao? Mấy thứ đó vốn dĩ là của tôi, cô không hề có quan hệ m.á. u mủ với nhà này, sao còn dám nói đó là điều cô xứng đáng?"

Cô ta tiện tay cầm quả táo trên bàn ném về phía tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh đi, đứng dậy nhìn cô ta một hồi lâu.

"Cô mãi mãi mắc nợ tôi, tôi sẽ không để cô yên đâu, Tần Kiều Dương!"

Cô ta nghiến răng, biểu cảm đầy uất ức và không cam lòng.

8.

Không khí ngột ngạt đến khó thở, thì bất chợt ngoài cửa có tiếng động, có người đến.

Biểu cảm của Tống Nguyệt thay đổi ngay lập tức, giọng nói yếu ớt pha chút hối lỗi:

"Chị ơi, em chỉ muốn ăn một quả táo thôi, xin lỗi vì đã phiền đến chị."

Đúng lúc đó, Thẩm Tố Tâm mở cửa bước vào. Bà nhìn Tống Nguyệt đang nằm trên giường, mắt rưng rưng cắn chặt môi, rồi lại nhìn quả táo nằm lăn lóc trên sàn, ánh mắt cuối cùng chuyển về phía tôi.

"Ông nội muốn gặp con, con về trước đi."

Bà lạnh nhạt nói, như thể không nghe thấy lời nói của Tống Nguyệt lúc nãy.

Vâng.

Tôi gật đầu, quay người rời đi.

Bàn tay của Tống Nguyệt đang siết chặt lấy mép chăn, cố giữ bình tĩnh.

"Còn muốn ăn gì nữa không?"

Khi tôi rời khỏi, tôi vẫn kịp nghe giọng dịu dàng của Thẩm Tố Tâm cất lên.

9.

Trong khu vườn nhà họ Tần, Tống Nguyệt vui vẻ đung đưa trên chiếc xích đu. Từ sau khi xuất viện, cô ta dường như đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất thì trước mặt người khác, cô ta đã che giấu hẳn sự thù địch với tôi.

Tôi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, thấy cô ta tự do bay bổng, trong lòng bất giác dâng lên chút cảm giác ngưỡng mộ.

"Kiều Dương, đến lượt con rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!