4.
"Mẹ ơi, con đau quá..." Tống Nguyệt không vội vu oan cho tôi ngay, mà chỉ hướng ánh mắt đẫm lệ về phía những người vừa nghe tiếng động chạy đến, giọng nói ấm ức, yếu đuối.
Những người xung quanh dần lấy lại tinh thần, vội vã gọi điện cho bác sĩ đến ngay.
"Cô ta định vu oan sao?" Tần Triết vừa ngáp vừa bước đến bên cạnh tôi, nhướng mày hỏi.
Cảnh tượng vừa rồi, ai nhìn vào cũng sẽ thấy có gì đó bất thường.
Dưa Hấu
Tôi mím môi, nhìn Tống Nguyệt nằm trên sàn với đầy vết thương trên người, rồi khẽ lắc đầu. Ít ra cô ta cũng không lập tức buộc tội tôi, mà chỉ tạo ra hoàn cảnh như thể tôi là người đã gây ra chuyện này.
Cô ta chỉ vô tình ngã xuống cầu thang khi đi ngang qua tôi. Mọi chuyện đều có camera giám sát, nên cô ta sẽ không ngốc đến mức vu cho tôi đẩy cô ta xuống.
"Sao bị thương nặng vậy?"
Mẹ Tần, bà Thẩm Tố Tâm, lo lắng chạy đến bên cạnh cô ta, lông mày nhíu lại vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Xung quanh là mảnh vỡ của bình hoa cắm sâu vào da thịt, m.á. u thấm đỏ cả thảm, còn sắc mặt của Tống Nguyệt ngày càng tái nhợt.
Tố Tâm không rõ vết thương nghiêm trọng đến mức nào nên chẳng dám chạm vào Tống Nguyệt cho đến khi bác sĩ đến.
Nhưng Tống Nguyệt không quan tâm đến điều đó.
Cô ta biết rằng đây là cơ hội tốt nhất để khiến người khác thương cảm.
Cô ta gắng sức giơ tay nắm lấy vạt áo của Thẩm Tố Tâm, khiến bà khẽ chau mày.
Mẹ ơi...
"Đừng nói gì cả, bác sĩ sẽ đến ngay thôi." Tố Tâm ngắt lời, khiến câu nói của Tống Nguyệt mắc lại trong cổ họng.
Đến gần xem sao?
Tần Triết thấy tôi cứ đứng nhìn liền đề nghị. Tôi gật đầu bước tới.
Đừng qua đây!
Đừng qua đây!
Hai câu nói vang lên cùng lúc, một là của Tống Nguyệt, một là của mẹ Tần. Giọng điệu của Tống Nguyệt đặc biệt kích động, ánh mắt đầy e dè khi nhìn tôi.
Tôi sững lại.
Còn Tần Triết thì không chút ngại ngần bước tới.
"Thế nào rồi? Trông ra sao?" Anh hơi cúi người, ánh mắt đầy chế giễu khi đối diện với ánh mắt Tống Nguyệt.
Cuối cùng, khi Tống Nguyệt gần như sắp chịu không nổi, xe cứu thương cũng đã đến.
5.
"Chú ý những mảnh vỡ nhé, để dì dọn xong rồi con hãy xuống."
Trước khi rời đi, Tố Tâm đột ngột quay lại nói với tôi.
Câu nói như giải thích cho hành động ngăn tôi bước đến lúc nãy, khiến tôi ngỡ ngàng, có chút bối rối.
Dù đã sống chung với nhau nhiều năm, giữa tôi và bà không có nhiều tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!