29.
Suốt buổi tiệc, cả ba đều chìm vào suy nghĩ, không ai lấy lại được bình tĩnh.
Tần Triết ngẩn ngơ thì thào, giọng có chút run rẩy:
"Cô ta... đúng là đa nhân cách sao?"
Có lẽ lời nói đùa của anh trước đây đã trở thành sự thật.
Minh Yến thì bình tĩnh hơn nhiều, anh quay sang hỏi tôi:
"Em tính sao? Nghe có vẻ như cô ta đã chuẩn bị gì đó để hại em."
"Ừ, tôi cũng hiểu ra phần nào rồi."
Cuối cùng tôi đã giải đáp được thắc mắc lâu nay. Tại sao Tống Nguyệt luôn thay đổi thất thường, tại sao tính cách cô ta hoàn toàn khác biệt so với lúc nhỏ.
Thì ra, trong cơ thể cô ta, tồn tại hai linh hồn.
"Chỉ vậy thôi sao? Tần Kiều Dương, em đúng là chẳng xem nguy hiểm ra gì."
Minh Yến cười khẩy, lắc đầu.
"Vậy anh bảo tôi phải làm gì? Tấn công trước khi cô ta kịp ra tay à?"
Tôi nhìn anh, ngạc nhiên hỏi. Anh cũng ngẩn ra, dường như không tìm được phương án hợp lý nào.
30.
Kể từ khi biết về bí mật của Tống Nguyệt, khi nguy hiểm thực sự ập đến, tôi lại cảm thấy như đã chờ đợi từ lâu.
Cả tôi và Tống Nguyệt đều bị bắt cóc.
"Tiền chuộc? Nhà họ Tần quả là giàu có, nhưng hai tiểu thư đây, chỉ có một người có thể được thả thôi nhé."
Khi mở mắt, tôi nghe tiếng tên bắt cóc gọi điện.
Tống Nguyệt cũng vừa tỉnh lại bên cạnh.
Chạm mắt tôi, cô ta vội quay đi. Chính cô ta đã hẹn tôi đến đây tối qua, nói rằng nhớ lại chuyện thời thơ ấu.
Tôi hiểu, đây là thời điểm cô ta đã chờ đợi.
"Ồ, tỉnh rồi à? Vậy chắc các cô nghe cả rồi. Theo các cô, nhà họ Tần sẽ chọn ai nhỉ?"
Gã đàn ông mặt đầy vết sẹo cúi xuống, cười nham hiểm.
Anh... Lâm Hải...
Tôi nhận ra anh ta, gọi tên. Nụ cười trên mặt gã cứng lại.
"Tần tiểu thư, trí nhớ tốt đấy."
Gã liếc tôi với vẻ thâm sâu.
Lâm Hải từng là tài xế của ông nội, nhưng sau đó không rõ lý do bị sa thải. Sau khi vợ và con gái anh ta qua đời trong một tai nạn, anh ta trở nên sa ngã.
Không ngờ lại là kẻ được Tống Nguyệt tìm tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!