Chương 1: (Vô Đề)

1.

Vào ngày họp mặt gia đình, nữ chính bạch liên cầm kết quả xét nghiệm ADN tìm đến nhà họ Tần. Cô ta nói rằng cô mới là thiên kim tiểu thư thật sự, muốn tôi cuốn xéo khỏi đây.

Nhưng cô ta không biết rằng, giới hào môn sẽ không dễ dàng từ bỏ người thừa kế đã được nuôi dưỡng và đào tạo nhiều năm, để chọn một kẻ xuất hiện nửa chừng.

Khi Tống Nguyệt cầm kết quả xét nghiệm ADN đến tận cửa, nhà họ Tần đang tổ chức buổi họp mặt gia đình hàng tháng.

Cô ta ấm ức tố cáo, nói rằng cô mới là con gái ruột của nhà họ Tần, còn tôi chỉ là kẻ giả mạo chiếm tổ chim khách.

Mọi người đều im lặng, bầu không khí không hề náo nhiệt như cô ta tưởng tượng về cảnh người thân nhận lại nhau.

Dưa Hấu

"Đây là bằng chứng, tôi thực sự là con gái của nhà họ Tần."

Tống Nguyệt có chút sốt ruột, cô ta đặt tập báo cáo xét nghiệm lên bàn, nhưng không ai đưa tay ra cầm lấy.

Ông nội, người có uy tín và địa vị cao, không hề lên tiếng, tất cả mọi người trong nhà họ Tần cũng không ai mở miệng.

Cuối cùng, khi cô ta gần như không chịu nổi không khí ngột ngạt này, ông lão mới miễn cưỡng liếc nhìn tập tài liệu trên bàn, khẽ gật đầu một cái, như thể đó chỉ là một việc nhỏ nhặt.

Lúc này, những người khác mới lần lượt lên tiếng.

"Nguyệt Nguyệt phải không? Về nhà là tốt rồi."

Vẻ mặt cảm động vừa hiện lên trên khuôn mặt của Tống Nguyệt chợt cứng đờ, diễn biến này hoàn toàn khác xa với những gì cô ta mong đợi.

Không ai hỏi cô ta về những ấm ức khi lưu lạc bên ngoài, không có lời an ủi, thậm chí không có thêm câu chào hỏi nào, chứ đừng nói đến việc xử lý tôi, kẻ giả mạo đã chiếm chỗ của cô ta.

2.

"Ông nội, chính cô ta đã cướp đi thân phận của cháu, khiến cháu lưu lạc bên ngoài chịu đủ khổ cực!"

Tống Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy, cô ta chỉ vào tôi, thần sắc căm phẫn.

Sự tự tin ấy là do dòng m.á. u của nhà họ Tần mang lại cho cô ta.

Ông nội không lên tiếng, thậm chí còn lười nhấc mí mắt, những người khác trong nhà họ Tần càng không ai phụ họa gì.

Tống Nguyệt dường như vẫn chưa nhận ra tình cảnh cô ta đang bị cô lập, ngay cả cha mẹ ruột của cô ta cũng chỉ nhìn cô ta với vẻ thờ ơ, không vui không buồn.

"Đưa tiểu thư Tống xuống nghỉ ngơi đi."

Anh trai bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, rõ ràng không muốn tiếp tục xem vở kịch nhàm chán này nữa.

Nhanh chóng có người tuân lệnh tiến lên mời cô ta.

"Dựa vào cái gì! Người phải rời khỏi đây là cô ta!" Không ai đáp lại, Tống Nguyệt không thể tin nổi, lúc này cô ta mới phát hiện, không một ai đứng về phía cô ta.

Ánh mắt cô ta quét qua một vòng, mỗi người đều ung dung bình thản, toàn thân toát lên sự cao quý hoàn toàn khác biệt với cô ta, ngay cả tôi, kẻ giả thiên kim mà cô ta căm ghét nhất.

Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh nhìn lạnh lùng của tôi làm cho cứng họng.

Cô ta chợt nhận ra, cô gái được nuôi dưỡng trong nhung lụa như tôi, hoàn toàn khác biệt với cô ta. Huống chi, hôm nay vì vở kịch này, cô ta cố ý làm cho mình trông đặc biệt thê lương.

Mục đích ban đầu là để người thân có cùng huyết thống thương xót, nhưng lúc này đứng ở đây, cô ta lại trở nên lạc lõng đến vậy.

Tôi nhìn vẻ mặt biến hóa khôn lường trên khuôn mặt cô ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!