21
"Các người đã làm gì A Vô rồi!"
Vừa nghe tin A Vô bị biệt giam, tôi xông vào phòng họp.
Tôi hùng hổ đi đến trước mặt Lưu Ly, nắm chặt cổ áo cô ta.
Đàn Mộc chắn trước mặt tôi, hất tay tôi ra.
Đôi mắt xanh lục ấy, lúc này trông đặc biệt xa lạ.
"Mã Não, đừng vô lý nữa."
Vô lý?
Tôi cười nhạo chính mình, rồi quay sang chỉ vào Đàn Mộc.
"Những chuyện này căn bản không phải A Vô tự mình làm được, các người chỉ dựa vào những chứng cứ này mà nhốt một đứa trẻ vô tội lại, ai mới là người vô lý?"
Đàn Mộc nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi càng thêm lạnh lẽo.
"Mã Não, đừng bao che cho nó nữa, đừng có mà thánh mẫu nữa"
Lưu Ly đi đến trước mặt tôi:
"Cô có biết trước đây, vì cái 'tốt bụng' của cô, đám người Hắc Diệu đã khổ sở bao nhiêu không?"
"Vì cô khắp nơi cứu người, bọn họ buộc phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn, buộc phải bận rộn hơn để dọn dẹp rắc rối cho cô."
"Cô chẳng làm gì cả! Chuyện gì cũng dựa vào đám người Hắc Diệu, nếu không có đàn ông, cô chẳng làm được gì."
Tay chân tôi lạnh buốt, nhưng đồng thời, một tia khoái trá cũng dâng lên trong lòng tôi.
Không được, bây giờ vẫn chưa được.
Đám người ném cho tôi những ánh mắt lạnh lẽo, khiến tôi run rẩy vì phấn khích.
Đây chính là cảm giác bị tất cả mọi người khinh bỉ.
Nhưng, nghĩ đến việc bị con thú cưng mình nuôi lớn phản bội, vẫn có chút buồn.
Tôi dùng đôi mắt đẫm lệ, nhỏ bé và bất lực nhìn đám người này.
"Các người thà tin Lưu Ly còn hơn tin tôi sao?"
Tôi khóc nức nở, nước mắt thấm đẫm quần áo.
Rốt cuộc có ai sẽ vì thế mà d.a. o động, rốt cuộc có ai sẽ vì thế mà thay đổi ý định?
Hắc Diệu lộ ra một tia d.a. o động, nhưng liếc thấy sườn mặt của Lưu Ly liền nuốt lại sự d.a. o động ấy.
Ra là vậy, đã có chủ nhân mới rồi à.
Tôi lau khô nước mắt, cô đơn quay người chuẩn bị rời đi.
"Ngày tận thế, thánh mẫu chắc chắn chết."
Giọng nói của Lưu Ly vọng đến từ phía sau, nhưng trên mặt tôi đã không còn vẻ buồn bã trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!