Chương 2: (Vô Đề)

4.

Nói là phòng dưỡng bệnh, kỳ thật là phòng học được cải tạo lại.

Những người thường mà tôi nhặt về phần lớn đều bị thương, cho nên họ đều được phân ở đây.

Những người khỏe mạnh thì phụ trách các công việc trong khu an toàn, còn những người có dị năng thì phụ trách ra ngoài tìm kiếm vật tư và chiến đấu với quái vật xâm nhập.

Đương nhiên, số người khỏe mạnh là thiểu số, người có dị năng lại càng ít hơn.

Những người ở đây đều là những người mà tôi cảm thấy quá đáng thương nên đã nhặt về.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt mọi người đều trở nên sáng ngời.

Tôi chia bát xuống, múc cháo cho họ.

Có người kéo kéo vạt áo tôi, tôi cúi đầu nhìn, là một bé gái chỉ có một mắt.

Bé gái chỉ vào một người phụ nữ không có chân đang nằm liệt trên đất ở góc phòng, đó là mẹ của bé, vì cứu con gái, đôi chân đã bị quái vật ăn mất.

Tôi hiểu ý, múc đầy một bát cháo, đi đến bên người phụ nữ, ngồi xổm xuốn:

"Cô có thể tự ăn được không?"

Người phụ nữ gật đầu, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt.

"Cảm ơn cô, cô Mã Não, cô thật là quá lương thiện."

Giọng người phụ nữ run rẩy nghẹn ngào, há to miệng đưa cháo vào.

Bé gái ngoan ngoãn gật đầu, nó có vẻ đặc biệt thích mèo con, tiện tay ôm con mèo vào lòng.

Mèo con giãy giụa một lát, bất đắc dĩ nằm im trong lòng bé gái.

"Cảm ơn chị đã cứu chúng em, chị Mã Não." Bé gái tiến đến bên cạnh tôi, lấy ra một đóa hoa cúc nhỏ màu vàng từ trong túi.

Đó là một đóa cúc non nhỏ xíu, ngây ngô như chính bé gái trước mắt.

Tôi bỏ đóa cúc non vào túi, trân trọng cất kỹ.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, đó là tín hiệu đội tìm kiếm đã trở về đầy đủ.

Tôi tùy ý nói chuyện vài câu với những người bệnh rồi rời đi.

Mèo con dùng sức thoát khỏi vòng tay của bé gái, theo sát phía sau tôi.

5

Đến khi tôi trở lại sảnh lớn, ngoài vài dị năng giả quen thuộc, còn có một gương mặt xa lạ mà tôi chưa từng gặp bao giờ.

Đó là một cô gái đáng yêu, trông không quá mười tám tuổi, điều không phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta chính là ánh mắt cực kỳ sắc bén khi nhìn về phía tôi.

Thật kỳ lạ, rõ ràng chúng tôi là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao từ trên người cô ta tôi lại có thể cảm nhận được sự địch ý lớn đến vậy?

Tôi nghi hoặc nghiêng đầu, hành động này dường như lại khiến cô gái kia bất mãn, ánh mắt cô ta nhìn tôi càng thêm chán ghét.

Mèo con phát ra tiếng gừ gừ đe dọa, nhưng không ai chú ý đến nó.

Cũng không có ai chú ý đến tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!