Chương 38: (Vô Đề)

Editor: Minh An

Beta: Cún

Hiệu suất làm việc của Bùi Dĩ Chu rất cao, chỉ chiều hôm sau anh đã sắp xếp xong chỗ ở cho An Tưởng và làm xong thủ tục nhập học cho Tử Mặc rồi.

Vì anh còn bận việc không thể đến được nên phái trợ lý đi xử lý giúp mình.

Nơi An Tưởng sẽ ở chính là Lệ Cảnh Giang Sơn, cũng là chỗ ban đầu cô nhìn trúng.

Trợ lý đưa hai người vào cửa, giúp hai người xách hành lý đi vào, sau đó đặt chìa khóa xuống: "Mọi thứ gần như đã đều chuẩn bị xong. Nếu cô cần thêm cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ đi chuẩn bị."

Căn nhà này rất rộng, được trang trí lịch sự tao nhã, đồ đạc cũng có đầy đủ.

An Tưởng tùy tiện dạo quanh một phòng, chỉ có một thứ duy nhất cô không hài lòng chính là cái giường trong phòng ngủ. Cô gãi gãi đầu ngượng ngùng nói với trợ lý: "Có thể giúp tôi đổi giường trong phòng tôi cùng phòng con tôi thành quan tài không? Tiền thì để tôi tự trả."

Trợ lý sửng sốt sau đó chậm rãi gật đầu: "Được, tôi sẽ đi làm ngay. Cô còn yêu cầu gì khác không?"

"Không có không có. À anh giúp tôi cảm ơn Bùi tiên sinh nhé!"

Trợ lý gật đầu, xoay người rời đi.

Giây trước trợ lý vừa rời đi thì giây sau đã có một người vô cùng cẩn thận đẩy cửa nhà ra.

Cặp mắt đen kia nhìn xung quanh vài vòng, thừa dịp không ai chú ý thì yên lặng đột nhập vào.

"Chị Tưởng Tưởng, là chị thật đó hả?!"

Âm thanh này có sự kinh ngạc, nhưng vui vẻ nhiều hơn.

An Tưởng quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt của thiếu niên. Nửa ngày sau cô mới kinh ngạc nói: "Bùi Thần? Em cũng ở chỗ này sao?"

"Đúng rồi ạ, nhà em ở đối diện."

Bùi Thần không ngại ngùng, trả lời xong thì tùy tiện dạo quanh nhà một phòng sau đó đặt mông ngồi lên sô pha, "Không tồi, khá tốt." Nói xong cậu cười hì hì nhìn về phía An Tưởng, "Là cụ em bán lại cho chị ạ?"

Cả chỗ này chỉ có mấy căn mà cụ cậu mua, Bùi Thần khá bất ngờ vì có người dọn đến đối diện nhà mình nên mới tới đây xem. Không ngờ lại là An Tưởng.

Ánh mắt cậu đơn thuần, An Tưởng không biết trả lời như nào. Nói đúng cũng không được mà nói không đúng cũng chả xong.

"Không nghĩ tới cụ em lại là người tốt như vậy. Nhưng chị An Tưởng có thể đổi ý làm em rất vui." Bùi Thần ngây thơ, vẫn chưa cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, "Bây giờ phòng ở khó tìm như vậy, một cô gái như chị rất dễ bị lừa. Về sau chị ở nơi này, em sẽ bảo vệ chị." Nói rồi cậu hất cằm lên, bộ dáng cuồng ngạo.

An Tưởng chột dạ dời tầm mắt đi, không nói chuyện.

"Mặc Mặc, tới đây chơi với anh." Bùi Thần vẫy tay với An Tử Mặc.

Xưng hô này của cậu làm An Tưởng bối rối.

Đột nhiên cô nhớ tới. Nếu Bùi Thần gọi Bùi Dĩ Chu là cụ thì theo bối phận, cậu sẽ phải gọi An Tử Mặc là...... ông.

Sắc mặt cô đổi đi đổi lại mấy lần, suy nghĩ không biết nên nói với cậu như nào.

"Chị Tưởng Tưởng, em đói bụng rồi. Hôm nay em có thể tới đây ăn ké không?"

An Tưởng gật đầu, lại nhớ tới hai bạn nhỏ kia: "Được. Em gọi cả mấy đứa Nặc Nặc tới luôn đi."

"Hai đứa em em phải tham gia hoạt động, hai ngày nữa mới về." Cậu nói tiếp, "Nếu không để em gọi cụ em tới đây, nếu không buổi tối cụ cũng bỏ bữa."

Bùi Thần là một đứa chắt ngoan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!