Editor: Minh An
Beta: Cún
Bữa tối được An Tưởng chuẩn bị vô cùng phong phú. Bàn tròn không lớn bị một đống bát đĩa chiếm đầy.
Cô không ăn gì hết, từ đầu đến cuối không động đến chiếc đũa trước mặt mình.
An Tử Mặc ôm xương trâu gặm sung sướng. Đến lúc cậu cảm thấy không khí có chút trầm mặc thì ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ánh mắt An Tưởng đang ngơ ngẩn như thả hồn vào mây, cậu cũng không nghe được tiếng lòng của cô.
"Mẹ không ăn?"
An Tưởng lắc đầu sau đó cúi đầu xuống. Sau đó lại ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp.
"Răng con còn khó chịu không?"
"Đỡ hơn rồi." Xương trâu cứng, gặm vài cái thì cũng đỡ khó chịu hơn.
"Có muốn ăn thêm cơm không?"
An Tử Mặc nhìn cái bụng tròn vo của mình, thành thật từ chối, sau đó ôm xương trâu tiếp tục gặm.
1
An Tưởng đứng dậy thu dọn bát đũa, sau đó lau sạch phòng từ trong ra ngoài. Lúc đi ngang qua quầy bar thì cô nhìn nước trái cây ngơ ngác vài giây. Cô rũ mí mắt xuống, mím môi, giả vờ như không có việc gì tiếp tục làm việc.
Đúng 10 giờ, An Tử Mặc lên giường ngủ như bình thường. Có lẽ do hàm răng không thoải mái nên đến tận 11 giờ cậu còn chưa chợp mắt được.
Cậu nằm nghiêng trên sô pha ôm cái xương không có chút thịt nào gặm tới gặm lui. Cái xương kia nhìn còn lớn hơn cả khuôn mặt cậu nữa.
An Tử Mặc hung hăng chà xát hàm răng bị ngứa kia của mình, cứ cọ xát một chút lại một chút làm hai chiếc ranh nanh kia càng lung lay hơn.
Thời gian dần trôi, tiếng nghiến răng nhỏ đi vài phần, thay vào đó là tiếng hít thở đều đều của cậu.
An Tưởng ngồi từ mặt đất dậy, ghé vào ghế nhìn chăm chú khuôn mặt non nớt kia.
Cô chậm rãi lấy cái xương từ trong miệng An Tử Mặc ra, lấy khăn giấy ra lau lau nước miếng trên mặt cậu, sau đó lại đặt tay nhỏ của cậu lên trên bụng cậu. An Tử Mặc vừa mới ngủ giật mình một cái, sau đó phản xạ có điều kiện ôm xương lên mút mút vào. Một lát sau thì cậu lại ngáy kho kho.
An Tưởng không nhịn được bật cười, sau đó lại cảm thấy cô đơn.
Ngàn năm nay, con lai giữa quỷ hút máu và con người chịu đủ loại xa lánh.
Loài người thì coi bọn họ là quái thai, không coi bọn họ là con người, không chấp nhận thân phận của bọn họ. Còn quỷ hút máu thuần chủng lại chán ghét gen của nhân loại có trong cơ thể bọn họ, không coi bọn họ là người cùng tộc mình.
Đứa nhỏ do quỷ hút máu và loài người sinh ra mãi mãi không tìm được ngôi nhà của mình. Bọn họ vừa hèn mọn vừa cô đơn một mình sống ở góc tối của xã hội, cẩn thận che giấu thân phận của mình để không bị ai phát hiện.
Bùi Dĩ Chu nói đúng.
Một ngày nào đó khi An Tử Mặc lớn lên, nó sẽ biết thân phận của mình là gì. Thằng nhóc vừa mẫn cảm vừa dễ đau lòng, nếu không được sống trong thế giới có người khác che chở thì nhất định sẽ không thể sống tốt được.
An Tưởng khom lưng hôn trán câu nhóc, rón ra rón rén đứng dậy thay quần áo, cầm điện thoại cùng chìa khóa lên, cầm cả nước trái cây trên bàn đi ra khỏi cửa.
1 giờ sáng, đường phố ngẫu nhiên sẽ có mấy chiếc xe hơi chạy qua.
Tòa nhà cao lớn ở đối diện đứng sừng sững trong bóng tối. Trên đỉnh tòa nhà có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, nhỏ bé nhưng lại chói mắt.
Gió đêm lạnh thổi vào khiến đầu óc An Tưởng thanh tỉnh.
Cô chỉnh lại quần áo, hít thở sâu sau đó đi vào chỗ đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!