Edit + Beta: Minh An
Ban đêm khu nghỉ dưỡng yên tĩnh, hai bên đường trải đá đèn đường sáng lên, xua đi màn đêm tối tăm mờ mịt.
An Tưởng cắm đầu đi. Cho đến khi đằng sau có tiếng kêu phát ra cô mới dừng chân lại, vẻ mặt ngơ ngác quay đầu lại nhìn chằm chằm người đằng sau.
"Bùi tiên sinh?"
Người trên Bùi Dĩ Chu để trần, ở dưới mặc một chiếc quần rộng buộc lỏng lẻo, nhìn qua chẳng ra cái gì cả.
An Tưởng cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Áo sơ mi khoác trên người cô đã ướt nhẹp, đương nhiên không thể trả lại cho anh được nữa.
"Bùi tiên sinh, nếu anh không ngại thì chờ tôi về giặt sạch quần áo rồi tôi trả lại cho anh."
"Không sao, cô cứ mặc trước đi." Bùi Dĩ Chu tiến lên vài bước, hỏi cô, "Cô có ổn không?"
"Hả, tôi khá ổn." Nghĩ đến bộ dáng lôi thôi, bị đánh đau kia của An Nhược Minh, An Tưởng không nhịn được bật cười.
Từ khi bị anh ta bắt nạt, đây là lần đầu tiên cô dám chủ động đánh trả mà không lo lắng bị đánh mắng.
Cảm giác rất sướng, khá sảng khoái.
An Tưởng mím môi, tạm thời đặt An Tử Mặc xuống đất, ngẩng đầu nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, tôi cũng không có gì để báo đáp..."
"Hay hai người khiêu vũ với nhau đi?"
Đột nhiên An Tử Mặc xen mồm, vừa nói ra hai người đều sửng sốt.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời rời tầm mắt đi.
An Tưởng tức muốn hộc máu túm lấy thằng nhóc đằng sau lưng thích đưa ra những ý kiến linh tinh: "Mặc Mặc, con đừng nói linh tinh nữa..."
"Tôi không nói linh tinh." An Tử Mặc bình tĩnh ngồi vào ghế đá bên cạnh, "Vốn dĩ hai người tới party còn gì, khiêu vũ một chút cũng đâu có sao."
An Tưởng xấu hổ không nói gì, buông ngón tay xuống đan vào nhau.
Bùi Dĩ Chu là người thông minh. An Tử Mặc nói đến mức này rồi mà anh còn không hiểu ý nó nữa thì anh đúng là người thiểu năng trí tuệ.
"Nếu như vậy, cô có muốn khiêu vũ cùng tôi không?"
Dưới ánh trăng, Bùi Dĩ Chu đưa tay về phía An Tưởng.
Bàn tay kia rất rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Trong mắt Bùi Dĩ Chu như có ngọn lửa, trong lòng An Tưởng khẽ nhúc nhích, cô vò vò góc áo, thấp thỏm lo sợ nói: "Tôi, tôi không biết khiêu vũ."
"Không sao, cũng không có ai xem đâu."
An Tưởng do dự hồi lâu rồi chậm rãi đưa tay qua.
Anh ôm lấy eo cô. Lòng bàn tay anh còn có lực hơn so với tưởng tượng của An Tưởng. Qua lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng độ ấp từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến làn da của mình. Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi trà Ô Long nhè nhẹ lọt vào trong mũi cô.
Mùi hương này dễ ngửi nhưng lại khó có thể miêu tả.
"Anh... Anh không xịt nước hoa vẫn rất thơm." An Tưởng đỏ mặt, không nhịn được nói.
Sống lưng Bùi Dĩ Chu cứng đờ, ngưng mặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!