Chương 28: (Vô Đề)

Edit + Beta: Minh An

Sau khi An Tưởng khóc xong cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình, lau khô nước mắt. Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn chằm chằm An Tử Mặc, giọng điệu lần đầu tiên cứng rắn: "Con cùng mẹ... cùng mẹ đi xin lỗi Bùi tiên sinh."

An Tử Mặc lấy lại tinh thần từ sau bất ngờ, cậu lạnh mặt, cố chấp không nghe, "Không đi."

"An Tử Mặc." An Tưởng mạnh mẽ ôm lấy khuôn mặt nhỏ kia, ép cậu nhìn thẳng mình, "Mẹ không cho phép con lớn lên trở thành một đứa trẻ độc ác không lễ phép. Nếu con không đồng ý đi xin lỗi với mẹ, thì bây giờ mẹ sẽ xách con ra đại sảnh bên ngoài đánh mông con."

"Bà dám?!"

An Tưởng còn hung dữ hơn so với cậu: "Con xem mẹ có dám hay không?"

An Tử Mặc chưa bao giờ chịu uy hiếp, nhưng lúc này đối diện với ánh mắt hung dữ kia, trong lòng cậu không khỏi sinh ra nhượng bộ.

Hôm nay bà ta dám đánh mông cậu, lại còn đòi đánh mông cậu trước mặt người ngoài.

Rốt cuộc thì trước kia... Bà ta cũng không phải chưa từng đánh cậu trước mặt người ngoài.

Trái tim An Tử Mặc lạnh một nửa.

Cậu không hiểu mình đã làm sai cái gì. Rõ ràng là người đàn ông xa lạ kia xen vào việc của người khác, là ông ta hùng hổ dọa người trước. Những hành động lúc đó của cậu về tình về lý cũng chẳng sai.

Nếu sai ở chỗ nói to với ông ta, như vậy thì mấy người bán đồ ăn hét to trên đường cái cũng phải đi xin lỗi ông ta à?

"Cho con vài giây để quyết định, con có đi hay không?"

An Tử Mặc nghiến hàm răng nhỏ, rốt cuộc không tình nguyện đồng ý, "Đi thì đi, đợi tôi thay xong quần áo rồi đi." Cậu nói, "Bà cũng không thể không cho người khác thay quần áo chứ?"

Hiện tại bọn họ đều mặc áo tắm, đúng là không thể mặc vậy đi gặp người khác được.

An Tưởng buông An Tử Mặc ra, đầu tiên đi về phòng thay bộ quần áo sạch sẽ, sau đó tùy ý sấy qua qua tóc của mình. Sau đó cô mạnh mẽ kéo An Tử Mặc đến biệt thự số mười bảy của Bùi Dĩ Chu.

Biệt thự từ số một đến số hai mươi đều là khu VIP xa hoa. An Tưởng vừa tới đó đã bị ngăn lại.

"Xin lỗi cô, mời cô trình ra thẻ VIP."

An Tưởng nhìn vào bên trong: "Tôi tới tìm Bùi Dĩ Chu Bùi tiên sinh. Xin hỏi hiện tại anh ấy có ở trong sao?"

"Bùi tiên sinh đi trại nuôi ngựa. Nếu cô muốn đi tìm Bùi tiên sinh có thể thuê xe đến đó."

Khu nghỉ dưỡng này lớn, khoảng cách từ chỗ biệt thự tới trại nuôi ngựa quá xa nên để du khách đi nghỉ dưỡng thoải mái hơn thì bên trong cung cấp dịch vụ cho thuê xe mui trần.

An Tử Mặc xụ mặt, "Chúng ta không cần đi qua đâu." Vừa dứt lời cậu đã nhận được ánh mắt hình viên đạn của An Tưởng.

Cậu im lặng, yên lặng ghét bà mẹ này của mình hơn một chút.

An Tưởng nói cảm ơn sau đó thuê một chiếc xe, ôm An Tử Mặc ngồi lên trên đó.

Xe này ngồi rất thoải mái.

Trên đường đi, sự tức giận trong lòng An Tử Mặc đã đạt đến đỉnh điểm. Cậu nhớ tới khuôn mặt quá đẹp đẽ cùng quần áo cao quý của người đàn ông kia, đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Vẻ mặt cậu bừng tỉnh.

"Vốn dĩ bà không định đưa tôi đi xin lỗi." Một tay An Tử Mặc chống cằm, giọng nói ngây thơ nhưng chẳng che giấu chút ác độc nào, "Bà muốn dựa vào cơ hội này để tiếp cận người đàn ông kia đúng không?"

An Tưởng nhấp môi, vẻ mặt lạnh hơn so với lúc trước.

"Bà thấy ông ta có tiền nên mang tôi đi để che giấu cho ý đồ của mình chứ gì? Vất vả thật đấy!"

An Tử Mặc bảo đảm rằng đa số người trên đời này là người ham hư vinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!