Chương 49: Khách mời kick hall

Sinh nhật của Trần Nhất Nhiên là ngày 15 tháng 5, khi anh còn ở nước ngoài, Trần Hi và Lệ Lâm Lâm sẽ chuẩn bị quà sinh nhật và gửi sang bên đó cho anh. Sau khi Trần Nhất Nhiên trở về nước, đa số đều là từ tay trợ lý Ngô chuyển lại cho anh, bởi vì so với bây giờ, thì hai năm đầu sau khi về nước Trần Nhất Nhiên bận rộn hơn nhiều, hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị sinh nhật.

Bây giờ công ty trong nước đang dần đi vào quỹ đạo, nên đây có thể được coi như là sinh nhật đầu tiên của Trần Nhất Nhiên sau khi anh trở về nước.

Lệ Lâm Lâm không tặng đồ chơi lắp ráp cho Trần Nhất Nhiên, mà cùng với Trần Hi đi mua nước hoa do chính tay các cô tự điều chế mùi hương, còn mua thêm một chiếc cà vạt để tặng kèm.

Vào ngày sinh nhật của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm đã đi cùng Lệ Thâm và Dư Vãn. Từ sau khi Trần Hi chuyển ra ngoài sống, thì đã lâu trong nhà không được náo nhiệt như vậy, Trần Túy và Chân Điềm còn đích thân xuống bếp làm vài món.

Trên chiếc bàn dài, hai gia đình mỗi người ngồi một bên, Trần Hi còn đặc biệt sắp xếp cho Lệ Lâm Lâm ngồi đối diện Trần Nhất Nhiên, hy vọng hai người có thể giao lưu một chút với nhau, nhưng Lệ Lâm Lâm một câu cũng không thèm nói với Trần Nhất Nhiên.

Bởi vì lúc trước Trần Nhất Nhiên từ chối Lệ Lâm Lâm, nên bị Lệ Thâm tìm đến công ty và yêu cầu nói chuyện riêng, vốn dĩ anh không giỏi trong việc cư xử nhiệt tình với cô, huống chi còn thêm chuyện phát sinh trong phòng tắm ngày hôm đó —— Trần Nhất Nhiên phát hiện, bây giờ khi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm, anh sẽ lập tức nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó. Để tránh khó xử, anh chỉ có thể cố gắng né tránh ánh mắt của Lệ Lâm Lâm.

Trần Hi cảm thấy mình rất giống thái giám trong câu "Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp". 

Sau khi ăn xong, Lệ Lâm Lâm cùng với ba mẹ của mình về nhà, Trần Nhất Nhiên đứng ngay ban công, anh nhìn màn đêm ngoài của sổ, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trần Túy đi tới, đứng bên cạnh anh: "Cháu và Lâm Lâm đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Trần Nhất Nhiên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Lệ Lâm Lâm, trong những năm qua, rõ ràng vẫn luôn rất tốt, là từ khi nào mà mọi chuyện bắt đầu biến thành như vậy?

Trần Nhất Nhiên không lên tiếng, Trần Túy dựa lưng lên ban công, nghiêng đầu nhìn anh: "Nhìn bộ dạng bây giờ của cháu, phải nói là cực kỳ giống một thằng nhóc đang khao khát tình yêu."

Trần Nhất Nhiên: "…"

"Cậu thấy cháu lúc nhỏ rất giống chuyên gia tình cảm, hóa ra chỉ được vẻ bề ngoài." Trần Túy gật gật đầu, cảm thán nói một câu, "Cũng đúng, dù sao trong bao mươi năm qua, cháu cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, vất vả lắm mới có được đối tượng coi mắt, vậy mà người ta cũng không thích cháu."

Trần Nhất Nhiên: "…"

Lúc này không nói được vài câu an ủi thì cũng thôi đi, đằng này còn giậu đổ bìm leo.

"Chỉ là có một số chuyện cháu không nghĩ ra." Trần Nhất Nhiên đáp lại một câu.

Trần Túy hỏi: "Có chuyện gì mà không nghĩ ra? Nói ra nghe một chút."

"…" Trần Nhất Nhiên khẽ mím khóe môi, không lên tiếng. Chẳng lẽ muốn anh nói rằng, kể từ ngày anh xông vào phòng tắm thì mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy Lệ Lâm Lâm hay sao? Hơn nữa, còn mơ trong một bầu không khí vô cùng mờ ám.

Trần Túy quan sát anh vài lần, sau đó "A" một tiếng đầy ý vị sâu xa: "Không lẽ cháu bị mộng xuân?"

"…" Trần Nhất Nhiên nghiêm nghị phủ nhận, "Cháu không có, cậu đừng già mà không kính* như vậy có được không?"

*Già mà không kính: Có nghĩa là người cao tuổi mà làm điều ác, làm gương xấu cho con cháu thì thế hệ trẻ không cần tôn trọng

"Cháu đừng ngại, cứ thừa nhận đi, chuyện này cũng không phải chuyện to tát, dù sao cháu cũng đã độc thân ba mươi năm, nếu không có chút nhu cầu này thì đó mới không bình thường."

Trần Nhất Nhiên: "…"

Thật khó để tưởng tượng được, dáng vẻ nghiêm chỉnh của người đàn ông này trong lúc phát sóng bản tin ở trường quay. 

"Cậu chuyển từ phát sóng tin tức sang bát quái rồi à?" Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Túy hỏi.

Trần Túy hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Nếu không phải Điềm Điềm thấy cháu có tâm sự, kêu cậu đi nói chuyện với cháu, thì cháu cho rằng cậu sẽ để ý đến cháu sao?"

"…" Ồ, thật sự cảm ơn cậu nhiều, "Cháu về đây."

Trần Nhất Nhiên cầm lấy áo khoác của mình, chuẩn bị trở về nhà, Trần Túy ở phía sau gọi anh, hỏi, "Có phải cháu đã có người mình thích?"

Bước chân của Trần Nhất Nhiên chợt dừng lại, quay đầu hỏi Trần Túy: "Cậu cũng nhìn ra được?"

Trần Túy thả lỏng tay: "Rất rõ ràng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!