Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Nếu ngay cả Bạch Nghiễm có chuyện gì xảy ra với anh thì anh e rằng anh cũng …….. Không, anh không nên giương cờ chịu thua vào lúc này được.
Nếu có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ như thế này thì anh nên dùng nó để đọc nhật ký và sau đó nhanh chóng trở về đoàn tụ với Bạch Nghiễm.
Thừa Chí Chu gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên và tập trung vào cuốn nhật ký.
Anh bắt đầu bằng việc lướt nhanh qua nó và thấy rằng mặc dù lần này có nhiều trang hơn nhưng nội dung trong mỗi trang rất ít.
Chữ viết trong mỗi mục cũng trở nên nhào nát và lộn xộn hơn và rõ ràng là nó được viết trong lúc sợ hãi và tuyệt vọng.
[Chuyện gì vậy?
Tôi đã nghe thấy tiếng một đứa trẻ khóc vào lúc nửa đêm và điều này đã xảy ra hơn một lần rồi.
Tôi chắc chắn rằng đó không phải là tưởng tượng của tôi, nhưng tất cả những người hầu ở đây đều không kết hôn nên không thể có con ở đây được.]
[Tôi rõ ràng đã bắt họ chôn chiếc vòng cổ nhưng mỗi ngày tôi thức dậy vào buổi sáng và đều thấy nó nằm trong hộp trang sức của mình.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó chắc là trò chơi khăm của ai đó, vì vậy tôi đã rất tức giận và khiển trách tất cả những người hầu thân cận của mình.
Tôi thậm chí còn thay ổ khóa phòng ngủ của mình để ngăn người khác lẻn vào, nhưng đều vô ích.
Sợi dây chuyền vẫn xuất hiện.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Điều này thật đáng sợ.
Dù tôi có cố gắng đốt nó, dùng rìu chặt nó hay
ném nó xuống sông thì sợi dây chuyền cũng không thể phá hủy được.
Bất kể tôi đã làm gì với nó vào ngày hôm trước, nó sẽ xuất hiện như mới trong hộp đồ trang sức của tôi vào ngày hôm sau.]
[Mỗi ngày, tôi đều gặp ác mộng khủng khiếp.
Tôi luôn mơ về chiếc vòng cổ và viên ngọc lục bảo trên đó trông giống như một con mắt đang canh chừng tôi một cách lạnh lùng và nham hiểm.
Khi tôi mất cảnh giác, một đôi tay đột nhiên vươn ra từ bên trong sợi dây chuyền và nắm lấy cổ tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Tôi tỉnh dậy trên người đầy mồ hôi lạnh và một lần nữa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc nhưng lần này còn kinh khủng hơn.
Nó khóc và khóc rồi giọng nó đột ngột thay đổi.
Nó......! bắt đầu cười.]
[Giờ thì tôi đã hiểu.
Đó hẳn là đứa con ngoài dã thú của ả Mary kia! Nó muốn trả thù tôi!
Nó kêu lên Mẹ ơi, Bố ơi rồi cười khúc khích nhưng khi không nhận được phản hồi, nó sẽ kêu gào thảm thiết kèm theo một tiếng hét chói tai.
Sau đó, nó sẽ đột nhiên bình tĩnh lại và nói một cách rất lạnh lùng và dửng dưng:
"Ha, hóa ra, tất cả đều đã chết."]
[Lúc đầu, chỉ tôi nghe thấy giọng nói của nó nhưng hôm nay nó đã thay đổi; những người hầu cũng bắt đầu nghe thấy giọng nói của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!