Văn Việt vừa nhận được tin nhắn từ Yến Tri Hành, lập tức vội vàng chạy tới.
Dù sao thì, chân trước 10086 vừa mới tung bằng chứng phạm tội của Biên Sĩ Thành, chân sau Trang Nguyên Chiêu đã mời bọn họ đến ăn cơm, thế nào cũng không giống chuyện gì tốt đẹp.
Tuy hiện tại Nhạc Thế trong ngành đã có chút danh tiếng, nhưng so với Trang Nguyên Chiêu đang nắm trong tay quyền lực thực sự thì đúng là không đáng để nhắc đến.
Nếu đối phương thực sự muốn làm khó Cố Tinh Thời, e là cậu không có chút khả năng phản kháng nào.
Mà then chốt của vấn đề, chính là nằm ở Trang Nguyên Chiêu.
Trực tiếp trở mặt tuyệt đối không thể, cách duy nhất chính là nâng cao thân phận của Cố Tinh Thời, khiến Trang Nguyên Chiêu phải dè chừng vài phần.
Anh đích thân mở miệng nói ra hai chữ vị hôn phu, cho dù đối phương là nhà cái* thế lực cỡ nào, cũng phải cân nhắc đôi chút.
*Nhà cái ở đây mang nghĩa dân gian, chỉ người có địa vị hoặc thế lực cao trong một cuộc chơi, tình huống, không phải nghĩa cờ bạc.
Quả nhiên, ánh mắt Trang Nguyên Chiêu lướt qua hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, ý vị sâu xa mà nói: "Đã sớm nghe nói Văn tổng và Tinh Khi tình cảm sâu đậm, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng."
Cố Tinh Thời: "..." Chị thật ra là muốn nói anh ấy bị luyến ái não đúng không?
Lúc trước Văn Việt chỉ lo Trang Nguyên Chiêu sẽ làm khó Cố Tinh Thời, căn bản không rảnh quan sát tình hình xung quanh. Giờ bình tĩnh lại mới phát hiện, Biên Sĩ Thành sớm đã không còn ở đây, mà Trang Nguyên Chiêu đối với Cố Tinh Thời cũng không có vẻ gì là thù địch, ngược lại còn có chút thân thiết.
Cố Tinh Thời lúc này mới kéo tay anh, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra.
Văn Việt: "......"
Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt chế nhạo từ cả Trang Nguyên Chiêu lẫn Yến Tri Hành, anh cũng không buông tay Cố Tinh Thời ra, ngược lại còn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nói: "Vừa rồi tôi quá lo lắng nên có phần thất lễ, mong Trang bộ trưởng không để bụng."
Trang Nguyên Chiêu: "......"
Tuy trong bữa ăn có chút đoạn nhạc nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là khách và chủ đều vui vẻ.
Sau bữa cơm, Văn Việt bỏ mặc c** nh* Yến Tri Hành ở lại, tự mình đưa Cố Tinh Thời về.
Yến Tri Hành: "......"
Hắn sớm nên nghĩ ra rồi!
Thằng cháu ngoại khốn này đúng là bạch cấp! (Tạm dịch: vô cùng khốn)
Cũng may lương tâm của Cố Tinh Thời vẫn chưa mòn: "Vậy có ổn không? Nếu không thì để Yến ca về trước..."
Yến Tri Hành đắc ý lườm Văn Việt một cái đầy khiêu khích.
Chỉ tiếc, nửa câu sau của Cố Tinh Thời liền giội cho hắn một gáo nước lạnh: "Tiện đường thôi."
Yến Tri Hành: "......"
Văn Việt liếc qua hắn, giọng nói vừa nhàn nhạt lại đầy cảm giác ưu việt đáng ăn đòn: "Đúng vậy, dù sao cậu cũng từng sáng sớm dậy nhiều lần rồi, không tiếc thêm chút thời gian đâu."
Yến Tri Hành: "......"
Hắn thật sự sớm nên nghĩ đến!
Một cái ổ chăn sao có thể bò ra hai loại người chứ!
Văn Việt đưa Yến Tri Hành tới khách sạn, chẳng thèm khách sáo, lập tức đuổi hắn xuống xe. Một câu tạm biệt cũng không buồn nói, nghênh ngang rời đi như thể sợ hắn bám dính.
Chỉ còn lại Yến Tri Hành đứng bên lề đường, ngậm đầy khói xe, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: "Tiểu tử thúi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!