Chương 7: (Vô Đề)

Mạnh Viễn Sanh năm 19 tuổi đã ở bên Giang Mạch.

Từ khi còn học đại học, anh đã bắt đầu âm thầm giúp đỡ, ủng hộ giấc mơ làm ngôi sao của Giang Mạch.

Năm 21 tuổi, Giang Mạch ký hợp đồng với Kim Ưu, chẳng bao lâu sau đã thành minh tinh nổi bật. Bao năm qua, Mạnh Viễn Sanh luôn chăm chỉ tận tụy, còn Giang Mạch thì đã quen với sự chu đáo của anh, đến khi vào công ty cũng chưa từng suy nghĩ gì thêm, Mạnh Viễn Sanh cứ thế, không danh không phận, trở thành cái bóng, kiêm luôn vai trò trợ lý cho hắn.

Bởi vì mối quan hệ giữa hai người không thể công khai, Mạnh Viễn Sanh lúc nào cũng phải cư xử cực kỳ kín đáo. Trong nội bộ Kim Ưu, người thực sự biết đến thân phận của anh cũng không nhiều.

Trước kia, Mạnh Viễn Sanh vì tình yêu mà chẳng mấy để tâm.

Nhưng hiện tại, khi Cố Tinh Thời vạch trần mọi chuyện rõ ràng trước mặt bao người, anh mới nhận ra bản thân mình đã vì Giang Mạch mà nhún nhường và hy sinh biết bao nhiêu.

Giang Mạch tức đến nghiến răng.

Trong mắt hắn, hắn và Mạnh Viễn Sanh là người yêu, Mạnh Viễn Sanh chăm sóc hắn là điều hiển nhiên. Hắn cũng đâu phải chưa từng cho anh tiền!

Chỉ là quan hệ giữa hai người vốn không thể tiết lộ, hắn cũng chẳng thể giải thích được gì, đành nghiến răng nói: "Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, không liên quan gì đến cậu."

"Ai nói không liên quan?" Cố Tinh Thời thẳng giọng phản bác. "Tuân thủ luật pháp là trách nhiệm của mọi công dân!"

"Theo quy định của Luật Lao Động, đơn vị tuyển dụng bắt buộc phải trả lương đúng hạn, đồng thời đóng đủ bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế cho nhân viên. Nếu không, không chỉ là vi phạm luật, mà còn có khả năng cấu thành hành vi trốn thuế!"

Nghe đến hai chữ trốn thuế, mặt Giang Mạch tái mét.

Từ năm ngoái, các cơ quan chức năng đã siết chặt việc thanh tra, xử lý nghệ sĩ trốn thuế. Nếu bị tóm được sơ hở, nhẹ thì phạt hành chính, nặng thì phong sát hoàn toàn!

Hắn nào dám lấy sự nghiệp của mình ra để mạo hiểm. Vội vã thay đổi thái độ, gượng cười nói: "Không có đâu, tôi chỉ nói đùa chút thôi mà."

"Đùa?" Cố Tinh Thời chẳng nể nang gì. "Đùa là phải khiến cả hai cùng thấy buồn cười. Còn cậu vừa rồi là bôi nhọ danh tiếng nghệ sĩ nhà tôi, mau xin lỗi!"

Xin lỗi?!

Ngay tại đây, trước mặt mọi người, bảo hắn phải cúi đầu xin lỗi Mạnh Viễn Sanh?!

Giang Mạch khó tin mà nhìn sang Mạnh Viễn Sanh. Nhưng người yêu trước đây luôn bao dung nhẫn nhịn hắn, giờ đây chỉ lạnh nhạt nhìn lại, không có lấy một tia mềm lòng.

Sắc mặt Giang Mạch lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hắn cảm nhận được ánh mắt đánh giá của những thực tập sinh xung quanh. Loại cảm giác mất mặt này khiến hắn vừa xấu hổ vừa tức giận đến cực điểm.

Từ khi debut đến giờ, hắn chưa từng rơi vào cảnh thế này bao giờ.

Hơn nữa, tại sao Cố Tinh Thời lại biết hắn không ký hợp đồng lao động chính thức với Mạnh Viễn Sanh?

Chuyện này chỉ có thể do Mạnh Viễn Sanh tiết lộ!

Cậu ta sao lại thay đổi đến mức này?!

Giang Mạch giận đến phát run, trong lòng vừa tức giận vừa không thể tin nổi.

Mà lúc này, Cố Tinh Thời vẫn đang tiếp tục thúc ép, số người vây xem cũng càng lúc càng đông. Giang Mạch sợ làm lớn chuyện, lỡ đâu tin đồn truyền đến tai bên kia thì càng phiền toái, đành nén giận mà xin lỗi qua loa rồi vội vàng rời đi.

Hắn vừa đi, hiện trường lập tức xôn xao hơn hẳn, không ít người liếc trộm về phía họ với vẻ đầy hiếu kỳ.

Cố Tinh Thời quay sang hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Mạnh Viễn Sanh lắc đầu: "Không sao."

Trình Tân không biết rõ quan hệ giữa Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch, chỉ cảm thấy rõ ràng bạn cùng đội đang không vui. Anh ta lục lọi trong túi một hồi, rút ra một tờ khăn giấy nhàu nhĩ đưa qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!