Tuy mở đầu có hơi xấu hổ, nhưng Cố Tinh Thời và Thịnh Việt Thanh dần dần cũng trở nên quen thuộc hơn.
Cố Tinh Thời phát hiện, Thịnh Việt Thanh quả thật không giỏi trò chuyện phiếm phần lớn thời gian chỉ đáp lại một hai chữ, thêm vào khuôn mặt mang cảm giác xa cách kia, đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm rằng hắn cao ngạo khó gần.
Nhưng trong mắt Cố Tinh Thời, tuy hắn không khéo ăn nói, nhưng mỗi câu đều có đáp lại, thực chất là kiểu người rất nghiêm túc và thành khẩn.
Nói chuyện được một lúc, Cố Tinh Thời còn có việc khác nên rời khỏi phòng hóa trang trước.
Trong phòng chỉ còn lại Thịnh Việt Thanh và Trình Tân, cùng hai trợ lý đi theo họ.
So với trợ lý của Trình Tân luôn tay luôn chân bận rộn, trợ lý của Thịnh Việt Thanh thì lại ngồi một bên nghịch điện thoại, hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến nghệ sĩ nhà mình.
Nhưng Thịnh Việt Thanh cũng không để tâm, dường như đã quá quen với cách đối đãi như thế này.
Trình Tân vẫn luôn âm thầm quan sát, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Công ty cậu có phải nghèo lắm không?"
"Hả?" Thịnh Việt Thanh hơi ngớ người, "Cũng tàm tạm thôi."
Hắn không hiểu vì sao Trình Tân lại đột nhiên hỏi vậy.
Trình Tân nói rất nghiêm túc: "Chủ yếu là nhìn mấy người các cậu, đến trợ lý cũng thuê không nổi, còn phải bỏ tiền ra thuê người đóng giả nữa."
Giọng điệu cậu ta nghiêm trang đến mức khiến người ta khó phân biệt là đang châm chọc hay thật sự nghi hoặc.
Trợ lý của Thịnh Việt Thanh lập tức đỏ mặt, môi mấp máy mãi, nhưng rốt cuộc không nói được lời nào phản bác.
Bình thường hắn vẫn dựa vào việc người đại diện và công ty không coi trọng Thịnh Việt Thanh mà lười nhác, thấy nghệ sĩ không phản ứng gì thì càng lúc càng quá quắt. Đây là lần đầu tiên bị người chỉ thẳng mặt như vậy, cuối cùng cũng thu liễm lại một chút, miễn cưỡng đứng dậy đi lấy cơm hộp thay Thịnh Việt Thanh.
Thịnh Việt Thanh do dự một chút, quay sang nói với Trình Tân: "Cảm ơn cậu."
Trình Tân mờ mịt: "Cảm ơn tôi làm gì?"
Thịnh Việt Thanh: "......"
Trình Tân lại như có hứng thú, nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu chính là cái người Tần Văn gọi là tiểu xui xẻo đó à?"
Thịnh Việt Thanh: "......"
Trình Tân gật gù như đang đánh giá: "Nói thật nha, khí chất của cậu rất hợp với công ty bọn tôi đấy."
Hai mắt Thịnh Việt Thanh sáng rực: "Thật sao?"
Trình Tân: "Ừ, vì công ty bọn tôi thừa mứa kẻ xui xẻo."
Thịnh Việt Thanh: ".................."
Sau một lúc trò chuyện với Trình Tân, rốt cuộc Thịnh Việt Thanh cũng chịu không nổi, mượn cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài.
Ai ngờ ngay tại cửa nhà vệ sinh, Thịnh Việt Thanh lại chạm mặt người mà hắn không muốn gặp nhất, cựu đồng đội của hắn, Hướng Triết Lâm.
Hướng Triết Lâm chính là một trong những thành viên đầu tiên của nhóm nhạc mà Thịnh Việt Thanh từng tham gia khi mới gia nhập công ty.
Lần đầu tiên Thịnh Việt Thanh bị mắng chửi trên mạng, chính là vì Hướng Triết Lâm đăng một bài viết dài than thở kể rằng bản thân đã khổ luyện nhiều năm, trải qua không ít gian khổ, cuối cùng mới có cơ hội debut, vậy mà lại bị bắt nạt trong nhóm. Tuy không chỉ đích danh, nhưng tất cả các dấu hiệu đều hướng về phía Thịnh Việt Thanh.
Đúng lúc đó nhóm đang trong giai đoạn hoạt động quảng bá, ba người còn lại đều hòa thuận vui vẻ, chỉ có Thịnh Việt Thanh suốt quá trình lạnh mặt, không hề giao lưu với ai.
Thật ra nhóm nhạc của họ không quá nổi, phần lớn lưu lượng đều nhờ vào gương mặt nổi bật của Thịnh Việt Thanh.
Nhưng sau vụ việc kia, độ hot bỗng nhiên bùng nổ. Rất nhiều cư dân mạng bắt đầu liên tưởng đến hoàn cảnh đi học, đi làm của bản thân, đồng loạt đồng cảm với ba người còn lại, tức giận mắng chửi Thịnh Việt Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!