Ngay sau khi Cố Tinh Thời dứt lời, Ngô Đào bỗng nhiên lao ra ngoài như phát cuồng.
Hai nhân viên quay phim chưa kịp phản ứng đã bị hắn xô văng sang hai bên.
Cao Thân hoảng hốt, vội hét lớn: "Ngăn cậu ta lại!! Cậu ta muốn phi tang chứng cứ!!"
Đám quay phim lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đuổi theo về phía WC nam. Nhưng vừa vào trong, lại phát hiện bên trong trống không, không có một ai.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào giọng của Cố Tinh Thời: "Cậu ta ở ngoài kia! Cậu ta đang chạy!"
Mọi người lập tức ào ào quay đầu chạy ngược ra khỏi WC.
Nhưng lúc này, Ngô Đào đã gần như lao đến cửa thoát hiểm an toàn.
Tầng này vốn không cao, một khi để hắn chạy đi, thì đừng mong bắt lại được nữa.
Tại cửa thoát hiểm, chỉ có một mình Tần Văn đang đứng, hắn ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa nhìn thấy Tần Văn, Ngô Đào lập tức tự tin hẳn lên.
Hắn không dám đối đầu với đám quay phim cao to lực lưỡng, nhưng một nam diễn viên nhỏ gầy như này, nhìn còn yếu hơn cả con gà luộc, làm sao cản nổi hắn?
Nghĩ tới đây, hắn không những không giảm tốc mà ngược lại còn tăng tốc lao thẳng về phía trước!
Cao Thân thấy vậy, lập tức hiểu ra ý đồ của Ngô Đào, trong lòng giật nảy lên: "Xong rồi!"
Tiểu Tần người gầy như vậy, nếu bị Ngô Đào đâm phải, không thể bị thương được a!!!
Nam thứ hai vừa mới xảy ra chuyện, giờ đến nam thứ ba, chẳng lẽ cũng...
"Tiểu Tần! Mau tránh ra!!" Giọng Cao Thân gấp đến mức khản đặc cả đi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền chứng kiến cảnh tượng khiến tất cả đứng hình tại chỗ...
Chỉ thấy Tần Văn nhẹ nhàng duỗi tay, nắm lấy tay áo Ngô Đào, dùng một động tác ném qua vai đơn giản, khiến thân hình to lớn của Ngô Đào trực tiếp bị quăng mạnh xuống nền, ngã sóng soài ngay trước cửa thoát hiểm.
Tiếp đó, y lập tức xoay người, thuận thế khóa tay hắn ra sau lưng, đầu gối đè chặt xuống, khống chế toàn bộ.
Cao Thân bọn người ngây người.
Cố Tinh Thời lộ ra một nụ cười đầy ý vị.
Mãi đến khi Ngô Đào phát ra tiếng kêu thảm thiết, mọi người mới hoàn hồn, hai nhân viên quay phim cuống cuồng tiến lên tiếp nhận người từ đầu gối Tần Văn.
Cao Thân thấy Ngô Đào gào thảm quá mức, không khỏi lo lắng quay sang hỏi Tần Văn: "Tiểu Tần, cái này... không sao chứ?"
Hắn không phải lo cho Ngô Đào, mà là sợ Tần Văn tuổi còn trẻ, ra tay không khống chế được lực, lỡ thật sự gây thương tích thì đối phương quay sang tố cáo cố ý gây thương tích, ngược lại lại rước họa vào thân.
Ai ngờ Tần Văn lại rất bình tĩnh: "Tôi có chừng mực."
Y lại nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Đào, giọng điệu bình thản như gió thoảng mây trôi, nhưng rõ ràng mang theo uy h**p: "Cậu mà còn dám hét nữa, tôi thật sự bẻ tay cậu luôn đấy."
Ngô Đào: "......"
Hắn lập tức câm họng.
Lúc này, nhóm người trong phòng họp cũng nghe tiếng động chạy ra.
Hạ Nhược Ảnh nhìn thấy Ngô Đào bị hai nhân viên quay phim khống chế, bộ dạng vừa rồi còn kêu như giết heo, giờ lại run rẩy như gà mắc mưa, rồi lại nhìn sang Tần Văn vẻ mặt điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì thế này vậy a?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!