Tôn Hồng Phi sau khi nhận được sự bảo đảm từ Cao Thân thì vô cùng hài lòng.
Cùng người thông minh nói chuyện, đúng là sảng khoái.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức liên hệ với bộ phận đầu tư. Vì có Đường Lăng đích thân chỉ đạo, mọi thủ tục đều được bật đèn xanh, không có bất kỳ trở ngại nào. Nếu không xảy ra ngoài ý muốn, số tiền đầu tư này sẽ sớm đến được đoàn phim của Cao Thân.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hắn đã hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.
Bề ngoài nhìn vào, hắn không chỉ giúp Cố tổng có được thứ mà hiện tại cậu cần nhất, mà còn không hề vi phạm yêu cầu giữ kín từ phía Văn tổng, không để chuyện này bị lộ ra ngoài.
Nhưng trên thực tế, hắn vừa cho người đi truyền lời đến bên phía Mộng Vũ phim ảnh, khiến họ chủ động rút lui, vừa đích thân gọi cho Cao đạo, định đoạt luôn vai diễn kia.
Với trí thông minh như băng tuyết của Cố tổng, nhất định sẽ sớm nhận ra điểm bất thường. Không cần Cao Thân nói gì thêm, Cố tổng cũng sẽ đoán được phía sau có người đang âm thầm giúp mình. Và người đó ngoài Văn tổng ra thì còn ai vào đây?
Thậm chí, để chắc ăn hơn, Tôn Hồng Phi còn chủ động cho Điềm Chanh video đầu tư thêm một khoản nữa.
Cho dù hiện tại Cố tổng chưa kịp nghĩ đến Văn tổng, nhưng khi nhìn thấy thành quả, cảm nhận được tình cảm mịt mờ kia, nhất định sẽ cảm động!
Có thể nói là nhất cử tam đắc.
Tôn Hồng Phi càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân đúng là một thiên tài!
Nghĩ tới đây, hắn vừa hừ ca, vừa định đi phòng pha nước rót cho mình ly cà phê, nào ngờ mới vừa tới cửa đã đụng mặt đối thủ một mất một còn Kim Thế Hằng.
Từ khi cùng lúc gia nhập công ty, quan hệ giữa hai người đã không mấy hòa thuận.
Ban đầu, Tôn Hồng Phi thật thà chỉ biết cắm đầu làm việc, hoàn toàn không để tâm đến các thủ đoạn xã giao. Ngược lại, Kim Thế Hằng cơ trí lại biết nịnh bợ, hễ có cơ hội thể hiện trước mặt lãnh đạo là hắn lập tức nhào tới không bỏ sót.
Nhờ vậy, Kim Thế Hằng nhanh chóng được lãnh đạo ưu ái, chẳng bao lâu đã lên chức phó giám đốc, trong khi Tôn Hồng Phi khi đó vẫn chỉ là một tổ trưởng nhỏ.
Gần đây, Kim Thế Hằng nghe nói công ty sắp thành lập một bộ phận mới, mà chức giám đốc của bộ phận này rất có thể sẽ được chọn từ hàng ngũ các phó giám đốc hiện tại.
Được làm giám đốc bộ mới, ai mà không ham? Ai mà cam lòng mãi mãi bị người khác đè đầu cưỡi cổ?
Vì thế, Kim Thế Hằng dùng đủ mọi thủ đoạn loại bỏ hết các đối thủ cạnh tranh.
Thế nhưng đúng vào lúc hắn sắp đắc ý, Tôn Hồng Phi như từ trên trời rơi xuống, nhờ được Văn tổng ưu ái mà một đường thăng liền ba cấp, trực tiếp lên làm giám đốc bộ phận mới.
Kim Thế Hằng khi đó tức đến suýt hộc máu ba lần.
Bao công sức của hắn, cuối cùng lại làm nền cho kẻ mà hắn chướng mắt nhất. Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm bực bội.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Tôn Hồng Phi, Kim Thế Hằng tuy trong lòng đầy oán khí, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười gượng, ngoài cười trong không cười nói: "Giám đốc Tôn hôm nay tâm trạng rất tốt nhỉ, chắc là có chuyện vui?"
Tôn Hồng Phi khi còn trẻ từng vì vụng về ăn nói mà để Kim Thế Hằng cướp không ít công lao, đến giờ vẫn nhớ mãi trong lòng.
Nay rốt cuộc ngẩng đầu làm người, sao có thể bỏ qua cơ hội phản kích này?
Hắn bình thản mỉm cười, giọng điệu nhàn nhã: "Cũng không hẳn, chẳng qua là cảm thấy ông trời vẫn còn công bằng. Không cần đi đường ngang ngõ tắt, chỉ cần có mắt nhìn người, chịu khó làm việc, thì thăng chức chỉ là chuyện sớm muộn. Phó giám đốc Kim, anh nói có đúng không?"
Hắn còn cố ý nhấn mạnh thêm chữ "Phó".
Kim Thế Hằng tức đến nghiến chặt cả răng hàm, hạ giọng nói: " Họ Tôn, đừng có đắc ý quá sớm. Cái ghế này có ngồi yên được hay không, còn chưa biết đâu!"
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Tôn Hồng Phi lại chẳng hề để tâm đến lời đe dọa đó. Giờ phút này, hắn chỉ có một niềm tin: Có Cố tổng chống lưng, cứ thong thả mà xem chó điên nhảy nhót.
Chỉ cần hắn một lòng theo sát Cố tổng, thì chẳng có gì phải lo cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!