Tần Văn tựa vào vách tường trong phòng tạm giam, ánh mắt lạnh nhạt, thần sắc lãnh đạm.
Từ ngày đầu bước vào nơi này, hắn vẫn luôn như vậy.
Tần Văn biết rõ, từ khi bắt đầu, việc mình làm là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng nếu muốn vì em gái báo thù, đây là cách duy nhất hắn có thể chọn.
Lúc bị bắt, hắn cũng từng nghĩ, nếu như trước kia hắn lựa chọn trực tiếp g**t ch*t Trương Minh và đám người đó, có lẽ mọi chuyện đã sớm kết thúc, thù cũng đã được báo.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, hắn lại nhớ tới sự dạy dỗ của cha mẹ.
Cha mẹ đối với hắn và em gái luôn bao dung, chỉ có một nguyên tắc không thể phá vỡ làm người phải chính trực, không được vi phạm pháp luật.
Ngay cả trong di thư của em gái, cũng từng nhắn nhủ rằng hy vọng hắn sống tốt, đừng vì mình mà đau lòng, cũng đừng làm chuyện dại dột.
Tần Văn đầy ngập oán hận.
Gia đình bọn họ sống ngay thẳng, nỗ lực làm người tử tế, tại sao lại phải rơi vào kết cục như thế này? Còn Trương Minh loại cặn bã bại hoại ấy, lại vẫn sống tiêu dao ngoài vòng pháp luật?
Hắn không thể buông bỏ được mối thù này.
Cho nên, hắn lựa chọn dùng cách của riêng mình để trả thù.
Chỉ là, hắn không ngờ, mọi chuyện vốn thuận lợi suôn sẻ, thế mà lại thất bại ngay trước ngưỡng cửa thành công.
Hắn hiểu rất rõ, nhà họ Lâm đặc biệt là Lâm lão tam làm ăn ở Bạch Sam thị đã nhiều năm, các mối quan hệ thâm căn cố đế. Vụ án của em gái hắn trước đây chính là bị bọn họ đè xuống, giờ hắn bị bắt, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tần Văn không tiếc cái mạng này, chỉ là tiếc thay chưa kịp báo thù đã bị bắt.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu là hắn bị bắt vào đây đã lâu, ngoại trừ mấy lần thẩm vấn thường lệ, lại không có ai đến tra hỏi hắn về bằng chứng phạm tội mà hắn giấu đi.
Ngay lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Tần Văn, có người đến thăm."
Tần Văn ngẩn người, rồi lập tức nhíu mày nghi hoặc.
Trong tình cảnh này, ai sẽ đến gặp hắn?
Chẳng lẽ là đám người nhà họ Lâm lại giở trò mới?
Sắc mặt hắn lập tức lạnh đi.
Dù là ai, hắn cũng tuyệt đối không khuất phục.
Nhưng khi bước vào phòng gặp, hắn lại thấy hai gương mặt xa lạ.
Người thanh niên đi đầu có dung mạo xuất chúng, nụ cười thân thiện, rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Cậu mặc hoodie đơn giản và quần jeans, hai tay đút túi, bước chân thư thái. Người thường khi bước chân vào cơ quan công an đều sẽ cảm thấy căng thẳng theo bản năng, vậy mà cậu lại vô cùng thoải mái, nếu không phải đã quá quen với nơi này, thì hẳn là tâm lý mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
Tần Văn từng dành nhiều thời gian để quan sát các nghề nghiệp khác nhau, để sắm vai cho phù hợp. Hắn gần như chỉ cần liếc một cái là có thể đoán ra thân phận hay nghề nghiệp của đối phương với độ chính xác cực cao.
Ví dụ như người đàn ông đi phía sau thanh niên kia, bước đi trầm ổn, không cần hỏi, Tần Văn cũng nhanh chóng nhận ra đó là một luật sư, hơn nữa còn là người có năng lực nổi bật trong lĩnh vực này.
Nhưng còn thanh niên xinh đẹp kia thì thật sự khiến người ta khó đoán.
Cậu rõ ràng không phải luật sư, cũng không phải người làm việc trong lĩnh vực pháp lý, nhưng lại mang dáng vẻ thong dong chẳng kém gì luật sư đi cùng. Rốt cuộc cậu là ai?
Khi Tần Văn còn đang trăm mối nghi ngờ, đối phương đã mỉm cười tự giới thiệu: "Chào anh, tôi tên là Cố Tinh Thời, là một người đại diện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!