Chương 3: (Vô Đề)

Mạnh Viễn Sanh tuy rất vui, nhưng khi nhìn đến số dư trống trơn trong tài khoản ngân hàng, Cố Tinh Thời liền nguội lạnh.

Sớm biết Giang Mạch là loại người như vậy, cậu thà không bay đến đây còn hơn. Dù có phá bỏ vé máy bay, thì cũng không đáng bị mất từng ấy tiền.

Cậu chán nản ngồi thụp xuống vệ đường, tính toán sẽ mua vé tàu giường nằm qua đêm về lại Kinh Thị, như vậy còn có thể tiết kiệm được một đêm tiền khách sạn.

Ai ngờ vừa mới mở app đặt vé, cậu đã nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.

Sau khi đóng nửa năm tiền thuê nhà, cậu nhìn tài khoản ngân hàng chỉ còn lại vài đồng lẻ, im lặng đổi vé giường nằm thành ghế ngồi cứng.

Ngồi xe cả đêm, lúc bước ra khỏi ga tàu, cả người Cố Tinh Thời đều mệt mỏi đến ngơ ngẩn. Nhưng cậu không về nhà nghỉ mà đi thẳng đến công ty.

Công ty nằm trong một tòa nhà văn phòng cũ kỹ ở vành đai ba Kinh Thị. Tuy vị trí địa lý rất đẹp, nhưng cơ sở vật chất thì thê thảm không tả, đèn hành lang quanh năm không sáng, tường thì ố vàng, loang lổ vết bẩn muốn quay phim kinh dị ở đây cũng không cần dựng cảnh.

Ngay khoảnh khắc bước chân vào nơi đổ nát này cùng với luật sư để tiếp nhận công ty, Cố Tinh Thời liền hối hận đến xanh mặt.

Nhưng cũng may, dù chỗ này có nát đến mấy thì vẫn không phải lo tiền thuê nhà, bởi nơi này vốn thuộc về một người họ hàng xa của cậu, Đường thúc, một tay gây dựng sự nghiệp tại đây từ thuở hàn vi. Sau khi phát đạt, ông đã mua đứt cả tòa nhà.

Trong di chúc, Đường thúc viết rõ chỉ cần Cố Tinh Thời kiên trì vận hành công ty một năm mà không phá sản, toàn bộ bất động sản này sẽ được sang tên cho cậu.

Phải biết, đây là nhà ở vành đai ba Kinh Thị đấy! Dù có cũ kỹ đi nữa thì giá trị vẫn không nhỏ chút nào. Chính vì lý do đó, Cố Tinh Thời mới gắng gượng trụ lại.

Ngáp một cái, cậu bước vào công ty.

Công ty rộng khoảng hơn 150 mét vuông, được chia thành bốn phòng: văn phòng kiêm phòng họp, phòng tập nhảy, phòng thu âm và khu tiếp khách.

Cố Tinh Thời mở máy tính kiểm tra xem có email mới không, sau đó mới đi lấy cây lau nhà cùng giẻ lau, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Vì không thuê nổi lễ tân hay nhân viên vệ sinh, đành phải tự thân vận động.

Làm được một nửa, một nam sinh mặc áo thun hàng chợ, phong cách kiểu cơm hộp Mỹ X, bước vào.

Cậu ấy rất cao, tóc ngắn, mắt một mí, sống mũi cao, môi mỏng, trên người mang theo khí chất lạnh lùng không dễ tiếp cận.

Cố Tinh Thời đang cúi thấp người lau sàn, ngẩng đầu lên vẫy tay chào: "A Tân! Hôm nay đến sớm vậy?"

Cậu ấy tên Trình Tân, là nghệ sĩ duy nhất còn lại của công ty hiện giờ.

Cậu ấy là thực tập sinh mà Đường thúc ký hợp đồng hai năm trước. Sau khi Đường thúc qua đời, những nghệ sĩ khác đều bỏ đi, chỉ còn Trình Tân ở lại.

Không có công việc, nên mỗi ngày luyện tập xong, cậu ấy lại tranh thủ đi làm thêm bên ngoài.

Trình Tân chỉ nhấp môi khẽ gật đầu xem như đáp lời.

Cậu ấy đặt túi xuống, cầm giẻ lau trên bàn rồi bắt đầu lau sàn. Động tác thuần thục hơn Cố Tinh Thời nhiều.

Có Trình Tân hỗ trợ, chẳng bao lâu vệ sinh đã xong xuôi.

Trình Tân lặng lẽ thu dọn dụng cụ, chuẩn bị đi vào phòng tập.

Nhưng Cố Tinh Thời gọi lại: "Đừng vội, chúng ta họp một chút đã."

Trình Tân vì thế lại trầm mặc mà đi theo cậu vào văn phòng.

Cố Tinh Thời khụ nhẹ một tiếng, nghiêm túc mở lời: "Là vầy, công ty hiện tại gần như không còn tiền. Nên chúng ta cần nghĩ cách kiếm tiền. Cậu có ý tưởng gì không?"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu. Dưới ánh mắt đầy khích lệ của Cố Tinh Thời, Trình Tân mới do dự lên tiếng: "... Muốn đi dọn gạch không? Tôi có chỗ quen."

Cố Tinh Thời: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!