Chương 23: (Vô Đề)

Mạnh Viễn Sanh đến sau buổi phát sóng trực tiếp mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc làn đạn sôi sục dữ dội nhất, anh vừa vặn đang khiêu vũ. Đợi một bài múa kết thúc, sự việc đã được giải quyết gọn gàng dứt khoát. Tuy vẫn còn lác đác vài tiếng chất vấn, nhưng cũng nhanh chóng bị fan đè xuống.

Khi Mạnh Viễn Sanh xem xong bài đăng của tài khoản hệ thống ăn dưa 10086 trên Weibo, anh hoàn toàn chết lặng.

Thật ra khi được cứu lên bờ, tuy anh vì sặc nước mà mơ màng choáng váng, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được tay người cứu mình không hề to.

Thế nhưng sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, người ở bên cạnh chính là Giang Mạch. Y tá cũng nói, Giang Mạch toàn bộ hành trình theo anh vào phòng cấp cứu, vẫn luôn ở đó chăm sóc anh trước khi tỉnh lại.

Thế là anh tin lời Giang Mạch, rằng người cứu mình chính là gã.

Về sau, Giang Mạch lại tỉ mỉ chu đáo quan tâm gã, khiến anh dần quên đi cảm giác bất thường ban đầu kia.

Mãi cho đến khi nhìn thấy bài viết kia trên Weibo, anh mới chợt nhận ra mình đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng suốt bấy lâu nay!

Trình Tân lập tức nhận ra cảm xúc của Mạnh Viễn Sanh không ổn, vội vàng vỗ vai anh: "Không sao chứ?"

Mạnh Viễn Sanh mím chặt môi: "Không sao..."

Đúng lúc này, Cố Tinh Thời bước vào. Vừa thấy biểu cảm của anh, cậu đã đoán được bảy tám phần.

Mạnh Viễn Sanh là người trọng tình cảm, chỉ cần nhìn việc anh đối xử với Giang Mạch ra sao thì biết. Nếu biết bản thân nhận nhầm ân nhân cứu mạng, một bên là áy náy, một bên là biết ơn chưa được báo đáp cảm xúc ấy chồng lên nhau, không chừng sẽ đè nặng đến mức khiến hắn sụp đổ.

Vốn dĩ Cố Tinh Thời định sau khi xác định được người cứu là ai, mới nói rõ mọi chuyện cho anh biết. Nhưng do sự kiện do Quý Lấy Duy gây ra lần này, khiến cậu buộc phải lên tiếng trước.

Cậu an ủi: "Chờ cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ cùng về lại đó một chuyến, nhất định sẽ tìm được người đó giúp cậu!"

Mạnh Viễn Sanh cảm nhận được sự lo lắng của họ, khẽ cười: "Thật sự không sao đâu."

Trải qua chừng ấy chuyện, anh đã không còn là con người mềm yếu như trước.

Anh không để mình chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, trái lại càng thêm kiên cường.

Lúc Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân trở lại ký túc xá, vừa vặn chạm mặt Quý Lấy Duy đang hấp tấp rời đi.

Quý Lấy Duy lúc này đã chẳng còn chút nào kiêu ngạo ngông cuồng như trước, mặt mũi xám xịt, khi lướt ngang qua họ còn hung hăng liếc Mạnh Viễn Sanh một cái. Nhưng ngay khi bị Mạnh Viễn Sanh liếc lại, hắn lập tức giật nảy người, giống như chuột gặp mèo, chột dạ bỏ đi không ngoảnh lại.

Viên Dã kể với họ, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền rằng chính vì Quý Lấy Duy ghen ghét Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, nên mới cố ý thuê người bôi nhọ họ. Ai ngờ lại động trúng vị đại lão tài khoản 10086.

Đại lão này xưa nay không dễ động thủ, nhưng một khi đã ra tay thì kinh thiên động địa, một cú đã khiến chỗ dựa lớn nhất của Quý Lẫy Duy hoàn toàn sụp đổ.

"Không hổ là đại lão 10086, chưa từng đánh vào mấy cục diện vặt vãnh!" Viên Dã cảm thán một câu, rồi lại khoái trá nói thêm: "Nghe nói Quý Lấy Duy có khả năng sẽ phải rút lui khỏi cuộc thi. Mấy kẻ trước đây vẫn âm thầm nói xấu sau lưng hai người các cậu giờ cũng im ru cả rồi, sợ đại lão 10086 tiện tay giáo dục bọn họ luôn!"

Mạnh Trình hai người: "......"

Viên Dã bỗng chuyển chủ đề, đầy vẻ u oán: "Nhắc tới cái này... đều tại hai người làm hỏng khí thế!"

Hai người ngơ ngác: "Hả? Khí thế gì cơ?"

"Trước kia cuốn huấn luyện, cuốn sáng tác, cuốn body đã đành, giờ đến fan cũng cuốn theo!" Viên Dã oán thán. "Fan nhà tôi giờ ghét bỏ tôi rồi! Cứ bắt tôi học tập theo hai người, hỏi làm thế nào để có fan kiểu 10086 thần tiên như vậy! Bản thân thì không muốn cố gắng, toàn muốn nằm mà thắng!"

Mạnh Trình: "............"

Hai người khuyên mãi, nói rõ là không quen biết vị đại lão kia, cuối cùng mới tiễn được Viên Dã đi.

Trình Tân thở dài: "Viên Dã ấy à, mắt to mày rậm mà sao lại lắm chuyện như vậy!"

Còn Mạnh Viễn Sanh thì đang chìm trong suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!