Vừa kết thúc công việc bận rộn, Lương Văn Quân day day trán, cơn đau nửa đầu lại âm ỉ kéo đến.
Trợ lý đưa cô một ly trà nóng: "Chị Quân, dạo này cơn đau nửa đầu của chị có vẻ ngày càng nặng. Hay là chị tranh thủ thời gian đi khám thử xem sao?"
"Chờ lúc nào rảnh rồi tính." Lương Văn Quân thuận miệng đáp, sau đó nhíu mày: "Không phải chị bảo em lấy cho chị ly cà phê đá kiểu Mỹ à?"
Trợ lý làm mặt quỷ: "Cái này không phải em tự tiện đâu, là Tào tổng dặn, không cho chị uống đồ lạnh nữa."
Vừa nghe đến tên chồng, Lương Văn Quân theo bản năng nở nụ cười dịu dàng.
Tuy hai người đã kết hôn mười lăm năm, lại thường xuyên xa cách vì công việc, nhưng vẫn luôn rất mặn nồng. Tào Quang Lập cũng rất quan tâm đến sức khỏe của cô.
Trợ lý đã theo cô nhiều năm, trêu cô mấy câu xong thì thấy Lương Văn Quân lại bắt đầu day trán, sắc mặt nhợt nhạt thì không đùa nữa, lo lắng nói: "Chị Quân, em nói nghiêm túc đấy, dạo này chị nên tranh thủ thời gian đi khám sức khỏe đi."
Lương Văn Quân hơi do dự.
Đúng lúc này, một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp bước vào: "Từ xa đã nghe Tiểu Hoàng đang cằn nhằn cái gì đấy, đang nói gì thế?"
"Phó Nhã tỷ, em đang khuyên chị Quân đi khám sức khỏe đó!" Trợ lý Tiểu Hoàng lập tức méc lại.
Phó Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Lương Văn Quân, cũng là bạn thân nhiều năm của cô.
Cô ấy cẩn thận đánh giá sắc mặt Lương Văn Quân, rồi gật đầu: "Tiểu Hoàng nói đúng đấy, sắc mặt chị không được tốt lắm. Dạo này em cũng rảnh, để em đưa chị đi khám luôn."
Lương Văn Quân bất đắc dĩ: "Em đừng góp vui nữa, em không phải còn một đống việc chưa xử lý à?"
Vừa nói, cô vừa đứng dậy định lấy tài liệu.
Không ngờ vừa đứng lên, thân thể loạng choạng, mắt tối sầm lại, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Tiểu Hoàng thấy cô mở mắt thì thở phào nhẹ nhõm: "Chị Quân, chị hù chết em rồi! Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chắc là do dạo này làm việc quá sức cộng với tụt huyết áp nên mới ngất xỉu."
"Chị đã bảo là chị không sao mà." Lương Văn Quân chống người ngồi dậy chậm rãi.
"Chị nhân cơ hội này tranh thủ kiểm tra sức khỏe tổng quát luôn đi, cũng nên nghỉ ngơi ít ngày." Tiểu Hoàng vừa đỡ cô, vừa như nhớ ra gì đó. "À đúng rồi, chuyện chị nhập viện, có muốn báo cho Tào tổng một tiếng không?"
Lương Văn Quân sực nhớ ra: "Phải rồi, phải nhắn tin cho anh ấy."
Cô vừa định gửi tin thì có cuộc gọi đến là số lạ.
Lương Văn Quân nghe máy, liền nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nữ: "Chào chị, tôi là Viên Thanh Thanh."
Lương Văn Quân sững người.
Đây là số điện thoại cá nhân, chỉ người thân quen mới biết. Viên Thanh Thanh làm sao có được?
Viên Thanh Thanh dường như đoán được nghi hoặc trong lòng cô, liền nói: "Là tôi hỏi Nhã Nhã mới xin được. Chuyện khác để sau hẵng nói, cô xem hot search chưa?"
Lương Văn Quân biết Phó Nhã và Viên Thanh Thanh có quan hệ khá thân thiết, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Còn về hot search cô vốn không quan tâm lắm.
Mấy người trẻ mới vào giới giải trí thì còn để ý mấy thứ như hot search, chứ các nghệ sĩ dưới trướng cô đều là người có vị trí vững trong ngành, căn bản chẳng cần mấy chiêu trò marketing kiểu đó.
Trừ khi là chuyện phạm pháp hay scandal cực lớn nhưng làm việc với cô nhiều năm như vậy, nhân phẩm của họ cô rõ hơn ai hết. Cô thật sự không nghĩ có vấn đề gì.
Viên Thanh Thanh vừa nghe cô trả lời liền biết cô không để tâm, bèn nói: "Không liên quan tới nghệ sĩ dưới trướng cô, mà là liên quan trực tiếp tới cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!