Chương 21: (Vô Đề)

Dựa vào vài lần ăn dưa trước đó, khi tiêu đề này vừa được đăng lên, cư dân mạng đã đoán được hướng đi của quả dưa lần này.

Quả nhiên, trong bài đăng trên Weibo, ân cứu mạng của Giang Mạch thực chất là một sự hiểu lầm. Người năm đó thật sự cứu Mạnh Viễn Sanh là một đứa trẻ tầm mười tuổi. Sau khi cứu người xong, cẳng chân của cậu bé bị rách một vết lớn. Bác sĩ khâu cho cậu lúc ấy là người mới lần đầu khám gấp, vì vậy ấn tượng rất sâu sắc cậu bé ấy không hề được gây tê, phải khâu hơn mười mũi, vậy mà suốt quá trình không kêu một tiếng, khâu xong liền rời đi. Còn nhỏ mà đã có phong thái của đại lão.

Không cần Hệ thống ăn dưa 10086 phải nói nhiều, nhóm Holmes mạng đã nhanh chóng tìm ra điểm nghi vấn:

[Tầm mười tuổi? Tôi nhớ Giang Mạch lớn hơn Sanh Bảo ba tuổi thì phải. Khi đó Sanh Bảo mới 12, vậy Giang Mạch đã 15 tuổi rồi. Mười lăm tuổi thì nhìn gần như người lớn rồi, bác sĩ sao có thể nhận nhầm là một đứa trẻ mười tuổi được?]

[Giang Mạch cắt một ngón tay cũng có thể gào cho cả mạng biết, bảo anh ta không gây tê mà khâu mười mấy mũi, còn không rên một tiếng? Tin chuyện đó còn không bằng tin tôi là Tần Thủy Hoàng!]

[Vừa tìm ảnh Giang Mạch xong, bác sĩ nói khâu hơn mười mũi thì không thể nào không để lại chút sẹo nào được đúng không? [kèm ảnh]]

Đến nước này, đa số mọi người đều tin Giang Mạch không phải ân nhân cứu mạng thật sự của Mạnh Viễn Sanh.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

Ngay sau đó, Hệ thống ăn dưa 10086 lại đăng thêm một bài Weibo mới.

Trong bài này, người viết chi tiết tố cáo việc Giang Mạch đã lợi dụng ân cứu mạng giả mạo kia để chèn ép Mạnh Viễn Sanh. 

Không chỉ sai khiến anh làm mọi việc vặt trong cuộc sống như nấu cơm, chạy vặt, mà cả trong công việc từ biểu diễn cho đến sáng tác album, Mạnh Viễn Sanh đều bị buộc phải tham gia. 

Ngay cả những thiết kế nổi bật trong album trước kia của Giang Mạch, phần lớn cũng là ý tưởng của Mạnh Viễn Sanh, nhưng lại bị gã cướp làm của riêng.

Từng việc một, tất cả đều thấm đầy máu và nước mắt.

[Thảo thật! Giang Mạch còn là người à?!!]

[Tôi bình thường không mắng người, nhưng lần này thật sự nhịn không nổi! Giang Mạch đúng là rác rưởi!]

[Tôi từng nghĩ sếp tôi đã là đồ súc sinh lắm rồi, nhưng so với Giang Mạch thì còn kém xa!]

[Cho dù Giang Mạch thật sự từng cứu mạng, thì đến giờ cũng trả hết rồi! Huống hồ chuyện đó còn là giả! Anh ta có thể còn mặt dày đến mức nào nữa?]

[Thế thân ân cứu mạng, đạo nhái ý tưởng người khác, nhân phẩm Giang Mạch đúng là từ đầu đến cuối đều thối nát!]

[Thương Sanh Bảo quá, mấy năm nay đã sống khổ đến mức nào chứ! Ai còn dám nói cậu ấy vong ân bội nghĩa, tôi là người đầu tiên cắn chết hắn!]

[Không còn tra nam bên cạnh nữa, bảo bối nhất định sẽ càng ngày càng tốt!!!]

......

Xem hết phần bình luận, Cố Tinh Thời cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Nhưng chuyện này, vẫn chưa kết thúc.

Sao lại có thể trùng hợp như vậy, vừa hay lúc đó camera lại không ghi hình, thế mà lại đúng lúc quay được đoạn hai thực tập sinh kia nói chuyện? Huống hồ, chuyện này vốn không có nhiều người biết, bọn họ làm sao có thể biết rõ như thế?

[Bingo! Đoán trúng rồi!]

Âm thanh của hệ thống ăn dưa lại vang lên: [Quả thật sau chuyện này có người đứng sau giở trò!]

Cố Tinh Thời trầm ngâm một lát rồi nói: [Quý Lấy Duy?]

Nếu có thể khiến Mạnh Viễn Sanh ngã ngựa, rất có khả năng sẽ kéo theo cả Trình Tân.

Người được lợi lớn nhất, tất nhiên chính là kẻ đang đứng thứ ba hiện tại, Quý Lẫy Duy.

Hệ thống cũng không còn vòng vo:[ Là cậu ta. Thật ra không chỉ lần này, mấy lần ồn ào trước đó, cũng đều là công ty Quang Cánh ở sau lưng giở trò, đổ thêm dầu vào lửa. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!